Sau đó Ngạo Phong mới nhận ra rằng thanh kiếm này không giống như huyễn khí vốn có trong tay cô, nó chỉ có một nấc, tức là nó chỉ có một thuộc tính huyễn khí.
Nhưng thanh kiếm trong tay cô lại có năm nấc, ngoài cùng bên trái là hình thức bình thường như lúc này, nấc thứ hai là huyễn khí sắc bén và cứng rắn hồi nãy, sau đó còn có ba thuộc tính nữa!
“Đây là…huyễn khí cấp Thần!” Ngạo Phong hoàn toàn choáng váng, cô thực sự không ngờ rằng Thiên Nhai lại tặng cho cô một huyễn khí cấp Thần dễ dàng như vậy!
Dù ít tiếp xúc nhưng Ngạo Phong cũng đã từng nghe về việc phân loại huyễn khí, huyễn khí thông thường chỉ có một thuộc tính duy nhất, giống như hai chiếc nhẫn huyễn khí trong tay cô, được chia làm hai loại tàng hình và ngụy trang, linh huyễn khí tốt hơn chút thì sẽ có hai thuộc tính, huyễn khí cấp Thánh thì có ba loại thuộc tính, chỉ có huyễn khí cấp Thần mới có thể có bốn thuộc tính.
Một huyễn khí cấp Thần có bốn thuộc tính! Ngay cả luyện khí sư Hỏa Thiên cũng không phải muốn chế là chế ngay ra được, tính may rủi rất lớn.
Ví dụ, một số nhà điêu khắc, cả cuộc đời cũng chỉ làm ra một vài tác phẩm mà họ cảm thấy tự hào nhất, là thứ có thể gặp nhưng mà không thể cầu.
Nghĩ tới nghĩ lui, thuộc tính thứ ba đã được kích hoạt, Cánh Ve đột nhiên run lên, như một sinh vật có sự sống mà lơ lửng trên không trung, ánh sáng xanh xung quanh dường như tạo thành một vầng hào quang rất nhỏ, tạo nên cảm giác lạnh lùng băng giá không gì có thể phá vỡ được!
“Phi kiếm?” Nhìn thấy tình huống này, Ngạo Phong càng ngạc nhiên hơn, đã thấy Thiên Nhai kiếm tôn ra tay hai lần, cô luôn bị ấn tượng sâu sắc bởi sức mạnh và sự đẹp đẽ của phi kiếm khi có thể chinh phục kẻ thù chỉ bằng một cái phất tay, phi kiếm cũng là một vũ khí mà cô rất thích.
Suy nghĩ vừa lóe, một ngón tay khẽ phất lên, Cánh Ve “Vút” bay lên, đâm sâu vào lòng núi, chuôi kiếm hoàn toàn bị lún vào trong, chỉ để lại một khe hở nhỏ màu đen, ngón tay lại phất lên lần nữa, thanh kiếm lại lao đi như đang bay lượn trước mắt.
Thiên Nhai rất vui khi nhìn thấy bộ dạng hài lòng của Ngạo Phong, ông ta thản nhiên cầm kiếm trên tay, cười nhẹ giải thích: "Ngoài ra còn có hai thuộc tính, đó là phân thân và tàng hình.
Thanh kiếm của cô được chế tạo từ các loại nguyên liệu rất hiếm, tôi đã mượn sừng sấm sét của Áo Tư Lâm và một số vật liệu phụ khác từ khi tôi tự chế tạo vũ khí và trộn nó vào lưỡi kiếm, để tạo ra huyễn khí cấp Thần này.
Chiếc sừng khổng lồ của siêu thần thú là nguyên liệu hàng đầu để luyện, thanh kiếm này không sắc bén bằng phi kiếm của tôi.
Tiếc là chỉ có ít vật liệu để chế tạo thuộc tính phân thân nên chỉ có thể được phân thành mười chín thanh phi kiếm.
Nhưng cũng xem như là cô may mắn, thanh kiếm này có thể được gọi là tác phẩm tốt nhất của tôi trong nhiều năm qua, nó cũng là huyễn khí cấp Thần có chất lượng tốt nhất trong số các huyễn khí cấp Thần hiện nay."
Vẻ mặt của ông ta hiện lên vẻ kiêu ngạo, nhưng ông ta chỉ tự hào vì mình là một luyện khí sư làm ra một tác phẩm xuất sắc thôi, một thứ quý giá như vậy mà ông ta lại tặng cho cô, Ngạo Phong lặng lẽ nhìn ông ta, trong đôi mắt đen láy lóe lên một tia sáng, thầm ngưỡng mộ Thiên Nhai là người có tính cách rộng rãi và cởi mở.
Ngạo Phong không nói lời cảm ơn, cũng không nói những lời chối từ, đó là sỉ nhục công sức của Thiên Nhai, nhưng trong lòng cô lại ghi nhớ chắc chắn cái tên Thiên Nhai.
“À phải rồi, Áo Tư Lâm đã xảy ra chuyện gì vậy?” Ngạo Phong ngất đi vào ngày hôm đó nên không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo, nhìn ra bên ngoài hang, Áo Tư Lâm đã không còn ở đó nữa.
"Hắn đã chạy vào sâu trong Sơn Lĩnh Chết Chóc rồi, đừng lo lắng, hiện tại mất đi một cái sừng sấm sét, hắn cũng không thể làm gì được, trước mắt cũng không dám sai đám thần thú triển khai đến làm phiền chúng ta, không ít người muốn thay hắn nắm giữ vị trí thủ lĩnh của Sơn Lĩnh Chết Chóc, cho nên hắn sẽ không dám nói cho ai biết mình bị thương đâu.” Thiên Nhai bình thản nói, nhẹ nhàng siết chặt thắt lưng đen: "Cô tỉnh rồi, tôi cũng tìm được một chiếc sừng sấm sét, nhanh chóng trở lại cứu bạn của tôi càng sớm càng tốt."
Con ngươi đen của Ngạo Phong lóe lên tia sáng, cô nhẹ nhàng nói: "Ông đã đi khắp nơi nhiều năm như vậy, chỉ để cứu bạn bè của mình ư?"
Thiên Nhai gật đầu, mái tóc ngang vai bồng bềnh nhẹ nhàng theo làn gió thổi vào cửa hang, toát lên vẻ lạnh lùng như cây thông và một chút u buồn: "Chiến hữu của tôi đã chìm vào giấc ngủ say trong trận chiến đó, anh ta chính là người bạn cả đời của tôi, cho nên, dù thế nào đi nữa thì tôi cũng sẽ cố gắng hết sức cứu anh ta tỉnh lại, cho dù có đi đến cùng trời cuối đất, cho dù là trăm năm thăng trầm trong nháy mắt, chấp niệm này vẫn sẽ tiếp tục đến