Mỗi một thanh phi kiếm trong số mười lăm thanh phi kiếm màu đen tuyền đều được bao phủ bởi một lớp xanh thẫm nhàn nhạt, ánh huỳnh quang lập lòe, vô cùng đẹp mắt.
Ngạo Phong rót huyễn lực vào trong thanh kiếm, thi triển Thiên Nhai Ngự Kiếm Diệt cần năng lượng duy trì, kiếm sĩ dựa vào kiếm khí, còn huyễn sư dựa vào huyễn lực.
Dưới sự điều khiển của Ngạo Phong, phi kiếm bay ra với tốc độ cực nhanh phân tán khắp nơi, sau đó hình thành trạng thái vây kín từ bốn phương tám hướng xác lập một tiêu điểm, bay đến đâm qua một cách mãnh liệt!
Nhanh một cách đáng kinh ngạc!
Từng thanh phi kiếm vụt qua từng đạo quỹ tích trong không trung, dấu vết dường như lưu lại trong không khí thật lâu không thể tiêu tan.
Mười lăm thanh phi kiếm ầm ầm tụ tập vào một điểm.
Dưới con mắt khiếp sợ của tinh tinh Willitan, chúng đâm vào thú thân cực lớn của nó với thế sét đánh không kịp bưng tai!
"Bùm!”, một tiếng động lớn xen lẫn tiếng gào thét ngút trời, khói bụi mịt mù, cuồng phong gào thét do từng tầng sóng gió mang đến thổi bay các đội viên xung quanh lộn nhào, khiến họ liên tục thốt lên sợ hãi.
Bây giờ có thần kiếm hộ thể, Ngạo Phong cũng không sợ cơn bão táp này nữa, ngự kiếm bay tới.
Vừa nhìn thấy thánh thú tam tinh da dày thịt béo này, cô kinh ngạc phát hiện toàn thân nó đều rách tươm, cùng những vết thương lớn nhỏ khắp nơi, vết thương máu me be bét.
Tinh tinh Willitan, loài có khả năng phòng thủ mạnh nhất trong số các thánh thú, đang rên rỉ và co giật vì đau, dưới sự tổn thương do một đòn này gây ra, nó rốt cuộc không đứng dậy nổi nữa.
Mạnh mẽ! Lực lượng vô cùng mạnh mẽ!
Thiên Nhai Ngự Kiếm Diệt không chỉ là một đòn tấn công vật lý để thao túng thanh kiếm, mà còn là một sự bùng nổ năng nguyên.
Không ngạc nhiên khi Thiên Nhai nói rằng nó có uy lực của huyễn kỹ thiên không.
Ngạo Phong khá hài lòng với tuyệt chiêu này.
Cô tin rằng nếu lực lượng mà cô điều khiển được thay thế bằng vu lực màu lam của huyễn sư thiên không, công kích còn có thể tăng lên không ít.
Một thanh thần huyễn khí đủ để nâng thực lực của bản thân lên một tầm cao mới, Ngạo Phong đánh giá một chút, thánh thú dưới thất tinh chưa chắc đã là đối thủ của cô.
Thậm chí cô cũng có sức chiến một trận với thánh thú trên thất tinh chỉ dựa vào sức bản thân.
Khói bụi từ từ tan đi, Ngạo Phong không chần chừ gì nữa.
Cô vung tay lên, ném tinh tinh Willitan đang bị thương nặng vào trong nhẫn Vô Tận Sinh Mệnh.
Không được lãng phí tài nguyên thánh thú trưởng thành, không có gia tộc huyễn sư nào lại chê thánh thú nhiều.
Ngạo Phong giải quyết tinh tinh Willitan xong, đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nghe thấy tiếng ai đó hét lên từ bên dưới.
"Vị các hạ tôn kính này, cực kỳ cảm tạ ngài đã giúp đỡ! Xin hỏi, ngài có phải là Tần Ngạo Phong không?"
Các hạ? Đang đứng trong không trung, Ngạo Phong thoáng sững sờ, rồi ngay lập tức phản ứng lại.
Kiểu lơ lửng trong không trung như cô, phi kiếm lại là trạng thái ẩn hình, nhìn thế nào cũng thấy giống cao thủ cấp thiên tự do trên không.
Hơn nữa cô vừa mới dùng một phi kiếm đâm chết thánh thú, không ngờ lại trở thành Kiếm Thánh hàng giả.
Đôi lông mày thanh tú của Ngạo Phong nhướng lên, từ xa hỏi: "Làm sao anh biết tôi?"
Vốn dĩ cô cho rằng những người này không phải là người của tứ đại gia tộc, chắc là không biết cô, nên cô mới ra tay tương trợ.
Nhưng bây giờ thì hay rồi, đã bị người ta nhận ra, nếu tin tức bị lộ thì sao có thể đánh lén Lam Tuân và Lam Trừng chứ?
“Ngài thật sự là Tần Ngạo Phong à, thật tốt quá!” Vài đội viên trước sau ngạc nhiên mừng rỡ mà cười rộ lên, cao giọng nói với Ngạo Phong: “Các hạ, Lôi Ngự Phong các hạ đã ra lệnh cho Liên minh Tự Do chúng tôi tìm ngài trong ba ngày.
Ngài hãy nhanh chóng trở về cùng chúng tôi gặp Lôi Ngự Phong các hạ đi.
Mọi người của liên minh đã vào Sơn Lĩnh Chết Chóc, không còn ở trong doanh địa Người Mạo Hiểm nữa, chúng tôi dự kiến sẽ rời đi hôm nay."
Ngạo Phong ngay lập tức hiểu được, tính toán thời gian thì mình đã rời doanh địa Người Mạo Hiểm được ba ngày, Lôi Ngự Phong và Tần Ngạo Hải sợ là sẽ lo lắng, thế nên việc họ phân tán tin tức cho người tìm cô cũng không ngoài ý muốn.
Tuy nhiên Liên minh Tự Do này là sao đây?
Từ trên trời bay xuống, Ngạo Phong yên vị ở trước mặt những người này, đôi mắt đen láy liếc nhìn xung quanh một vòng, phát hiện đội ngũ gồm những người mạo hiểm thâm niên tuổi từ hai mươi đến bốn mươi tạo thành, tổng cộng có bảy người, sáu nam một nữ.
Trong đó có hai người là huyễn sư nhất kiếm linh, một người là đàn ông trung niên vạm vỡ khoảng bốn mươi tuổi, một người nữa là một cô gái trưởng thành ở độ tuổi hai mươi bảy, hai mươi tám.
Những người khác là cao tinh cấp hai, có thể sinh tồn ở chỗ sâu trong Nhật Bất Lạc, hầu hết đều có một chút bản lĩnh.
Nhưng loại tiểu đội này hành động ở chỗ sâu trong rừng rậm Nhật Bất Lạc thì được, nhưng đến Sơn Lĩnh Chết Chóc lại khá yếu ớt.
Trong đôi mắt của cô gái xinh đẹp thoạt nhìn khá khôn khéo và giỏi giang lóe lên vẻ sùng kính nóng bỏng.
Cô ấy khá am hiểu lòng người nên tiến lên nói: "Các hạ, chuyện là như vầy.
Ngày hôm đó, sau khi ngài mất tích, ngày hôm sau người của tứ đại gia tộc đã đến đông đủ rồi.
Bọn họ nhất trí nên liền tiến vào Sơn Lĩnh Chết Chóc, nhưng người của nhà họ Lam không hề cho những người mạo hiểm nghe tin mà tới như chúng tôi cơ hội hợp tác.
Chúng tôi hy vọng được cùng thám hiểm với bọn họ, bọn họ lại một cước đá chúng tôi ra."
Nói đến đây, trên mặt vài thành viên trong đội đều lộ ra vẻ phẫn nộ, tuy rằng thực lực của bọn họ không bằng tứ đại gia tộc, nhưng cũng không yêu cầu thù lao gì với bọn họ, chỉ muốn đi theo hành động, khi nguy nan lại không cần bọn họ bảo vệ.
Bọn họ không hề có điểm gì là sẽ phá hỏng chuyện, nhưng bởi vì thân phận hơi kém so với tứ đại gia tộc nên bị loại ra, thực sự là mắt chó nhìn người thấp.
Hầu hết những người tới đây đều không nhằm vào trứng rồng, mà là lợi dụng cơ hội này để săn lùng một ít thánh thú trên Sơn Lĩnh Chết Chóc, cũng coi như kiếm một khoản.
Một người hành động thì cơ hội rất mỏng manh, hành động chung một nhóm đông người sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Cô gái hít một hơi thật sâu, chống lại sự phẫn nộ trong lòng, lại nói: "Lôi Ngự Phong các hạ nói phải đợi ngài trở về, cho nên đã rời đội ngũ của tứ đại gia tộc, kêu gọi những người chức nghiệp tự do nghe tin mà tới như chúng tôi tại doanh địa Người Mạo Hiểm, tạo thành Liên minh Tự Do, dự định cùng nhau tiến vào mạch núi thăm dò.
Ngoài ra còn tuyên bố với chúng tôi nhiệm vụ tìm kiếm các hạ.
Tuy nhiên dù có thể tìm được các hạ hay không thì cũng đã dự định xuất phát vào ba ngày sau, hôm nay là ngày xuất phát."
Ngạo Phong gật đầu "ừ" một tiếng, đại đội nhân mã của tứ đại gia tộc phía trước đã đi trước một bước từ lâu rồi, nếu đến muộn e rằng sẽ không đuổi kịp bọn họ.
Lôi Ngự Phong chỉ muốn chờ cô, với tư cách là người kêu gọi của Liên minh Tự Do, cô cũng không tiện rời khỏi.
Đây là vấn đề đạo nghĩa giữa những người mạo hiểm.
"Tôi hiểu rồi, dẫn đường đi, chúng ta sẽ đến chỗ Ngự Phong ngay lập tức."
"Được, các hạ."
Những người này đáp lại, tất cả đều nhìn Ngạo Phong bằng ánh mắt cung kính, trong mắt hãy còn vẻ ngạc nhiên nghi ngờ.
Sau vụ va chạm trong doanh địa mấy ngày trước, Lam Trừng cứ như sợ người khác không biết nên đã truyền bá danh xưng "Thất Thiếu Gia phế vật nhà họ Tần” ầm ĩ đến nỗi mọi người đều biết.
Bất cứ ai từng ở trong doanh địa Người Mạo Hiểm đó đều biết đại danh của Tần Ngạo Phong.
Chính vì thế mà sự tương phản lúc này mới khiến họ trợn mắt há hốc mồm, không biết nên khóc hay cười.
Coi cao thủ Kiếm Thánh là "phế vật"? Nhà họ Lam đúng là mù mắt mà! Tần Ngạo Phong các hạ lười chấp nhặt với anh, đằng này anh còn dương dương đắc ý, thật là