Ánh mắt Ngạo Phong chuyển động, sờ sờ cằm đề nghị: "Hôm qua tôi đi tới một thung lũng.
Ở miệng thung lũng có một con đường nhỏ dẫn vào bên trong mạch núi, chúng ta có thể đi đường nhỏ tới đó."
Vị Kiếm Thánh vừa lên tiếng nhíu mày: "Không được! Hầu hết các đường đi lối lại trong Sơn Lĩnh Chết Chóc đều có ma thú mạnh mẽ chiếm địa bàn.
Nếu gặp phải một con, đội ngũ của chúng ta sẽ bị tổn thất.
Chúng ta không thể lấy tính mạng của bất luận kẻ nào ra mà đùa."
Ngạo Phong nói một cách chắc chắn: "Việc này thì trái lại anh có thể yên tâm.
Hôm qua chỗ đó đã bị tôi diệt sạch rồi, sẽ không gặp phải ma thú nào đâu.
Khi đi đường lớn cũng sẽ gặp phải ma thú cấp cao, lang thang trong Sơn Lĩnh Chết Chóc vẫn phải xem có may mắn hay không."
Nói thì nói như vậy, nhưng Ngạo Phong cũng rất chắc chắn "vận may" của mình nhất định rất tốt.
Khu vực đó mới hôm qua bị một siêu thần thú thi triển uy áp đại chiến một trận với người, lúc này tuyệt đối không thể có ma thú nào dám động vào, cực kỳ an toàn.
“Nghe lời Ngạo Phong đi! Ngạo Phong, cậu dẫn đường.” Lôi Ngự Phong biết thực lực của Ngạo Phong và hiểu tính cách của cô, chỉ cần cô chắc chắn thì anh ta sẽ đi theo cô không chút do dự.
Ngạo Phong mỉm cười với anh ta, nhảy xuống con dốc đất và định làm gương đi về phía trước, nhưng tiếng hét lạnh lùng từ phía sau lại vang lên.
"Chờ một chút!"
Người đàn ông bước tới với vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Lôi Ngự Phong: "Lôi Ngự Phong các hạ, mặc dù anh là thủ lĩnh của hành động lần này, nhưng tôi không cách nào đồng ý với thái độ tùy ý của anh.
Đây là Sơn Lĩnh Chết Chóc, làm sao anh có thể xem an toàn của mọi người như trò đùa? Tần Ngạo Phong này có bản lĩnh gì? Rõ ràng chỉ là một phế vật vô dụng của nhà họ Tần, thế mà cũng dám khoa tay múa chân ở đây! Anh, tôi phục, nhưng cậu ta lại ra lệnh cho chúng tôi thông qua anh, tôi không phục!"
"Mạc Nam các hạ, xin anh đừng nói những lời làm tổn thương người khác! Nếu Ngạo Phong không nắm chắc thì sẽ không đưa ra kiến nghị!" Vẻ mặt Lôi Ngự Phong trầm xuống, anh ta quay lại nhìn Ngạo Phong, sợ cô sẽ bị tổn thương bởi hai chữ "phế vật" này.
Dù sao thì chuyện đã qua không thể dễ dàng quên được, anh ta không muốn nhìn thấy Ngạo Phong có tí ti không vui nào.
"Nắm chắc? Một tên nói năng bậy bạ, chỉ biết thể hiện lại vô dụng mà cũng dám nói là nắm chắc?" Mạc Nam có vẻ rất tức giận, phẫn nộ nói: "Tôi đã chịu đựng lâu rồi.
Chính vì nể mặt Lôi Ngự Phong các hạ nên mới không nói rõ ra, nhưng bây giờ cậu ta được một tấc lại muốn tiến thêm một thước! Đội ngũ của chúng ta còn chưa xuất phát đã trì hoãn ba ngày vì cậu ta.
Nếu không chậm trễ thì cần gì phải lấy đường tắt ra mà nói? Cậu ta nói hai ngày nay tiến vào Sơn Lĩnh Chết Chóc, còn dọn sạch được một con đường, ai có thể tin được loại chuyện vô nghĩa này? Phế vật của gia tộc Tần thị có năng lực gì mà một mình vào được Sơn Lĩnh Chết Chóc, lại còn xử lý ma thú thành đàn? Nếu anh thực sự khư khư cố chấp, thì tôi sẽ rời khỏi Liên minh Tự Do này! Tôi không muốn theo cậu ta chịu chết!"
Mạc Nam vừa nói như vậy, có rất nhiều xung quanh hưởng ứng.
Những ngày này đã có quá nhiều tin đồn về Ngạo Phong trong doanh địa Người Mạo Hiểm.
Bên trong thế giới chỉ tôn sùng cường giả có thực lực mạnh nhất, muốn một đám cường giả chạy theo một phế vật, lại còn là trong một nơi bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải nguy hiểm to lớn như Sơn Lĩnh Chết Chóc, điều này rõ ràng là không thể!
"Mạc Nam các hạ, tôi cũng rời khỏi.
Nếu phải đi theo cậu ta, còn không bằng tôi đi theo anh."
"Lôi Ngự Phong các hạ, thật xin lỗi, tôi muốn phát tài, không muốn đi chịu chết.
Anh có thể chăm sóc cậu ta, nhưng chúng tôi có nhiều người như vậy, một mình anh có thể chăm sóc hết được sao?"
Mọi người mồm năm miệng mười tỏ thái độ của mình, lập tức chia ra một đội ngũ, ngoại trừ ba người Ngạo Phong và đội mà Ngạo Phong giải cứu vừa rồi, những người khác đều không tin tưởng Ngạo Phong chút nào.
Lôi Ngự Phong nhướng mày, có chút tức giận, đang định nói tùy các người, nhưng Ngạo Phong đã tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn thẳng Mạc Nam, cong môi: “Mạc Nam các hạ, ai nói anh tôi là phế vật? Anh chính mắt nhìn thấy sao? Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì tốt nhất không nên quá tin."
Mạc Nam sững sờ một lúc, nhưng lại bị đôi mắt đen đầy áp lực kia nhìn chằm chằm, gã kìm lòng không đậu mà lùi lại một bước.
Sau khi nhận ra được hành động của mình, mặt gã đỏ bừng, lòng tự trọng của cường giả đã bị đả kích nghiêm trọng, gã thẹn quá hóa giận: "Chẳng lẽ người của bổn gia Tần thị cậu nói lại là giả ư? Được, cậu đã không chịu thừa nhận cậu là phế vật, còn nói có thể dọn sạch tạo ra một con đường an toàn.
Vậy cậu nhất định cũng có thể đánh bại Kiếm Thánh nhất tinh tôi đây đúng không? Trừ phi cậu đánh bại tôi, nếu không tôi tuyệt đối không tin cậu!"
Ngạo Phong cười lạnh, khinh thường liếc nhìn gã một cái, cao ngạo hừ một tiếng: "Đánh bại anh rất khó sao? Chỉ là chuyện động một ngón tay mà thôi!"
Chuyện động một ngón tay?
Lời nói cuồng vọng như thế lập tức dấy lên sự nghi ngờ và xem thường.
Thiếu niên này bị ngã hỏng đầu rồi à? Sao cậu ta lại dám nói như vậy với một cao thủ Kiếm Thánh, cậu ta tưởng mình là cao thủ cấp thiên ư?
Mạc Nam nghe thế thì máu liền sôi trào lên, hai mắt trừng trừng,