Hàn Tịch Băng và tiểu hồ ly đang vui vẻ trò chuyện mà không hề biết có một người đang cố gắng kiềm nén sát khí của mình lại. Và đó chính là Huyết Mị.
Bây giờ hắn hối hận thật rồi, vô cùng hối hận. Tự dưng lúc nãy ra tay cứu con hồ yêu đó làm gì để bây giờ nó dám ăn đậu hũ của Tiểu Băng Nhi a.
Nàng ở bên này vẫn không hề hay biết, vô tư thoải mái nhéo tai, sờ mó tiểu hồ ly như đúng rồi.
" Ta cũng không thể gọi ngươi là tiểu hồ ly hoài được, đụng hàng lắm. Ngươi có tên ko? " - Hàn Tịch Băng cười cười hướng nó hỏi, tay vẫn không ngừng sờ mó.
" Không a. Nhưng mọi người thường gọi ta là Tuyết Ảnh Cửu Vĩ Hồ. " - Tiểu hồ ly có vẻ rất hưởng thụ trả lời.
" Ừm... vậy từ nay ta gọi ngươi là Tiểu Ly đi. Tên ngươi chính thức là.. Hàn Tịch Ly nhé. " - Nàng suy ngẫm một hồi thì bật thốt ra cái tên này. Tên cũng không đến nỗi tệ a.
" Cũng được. Đa tạ chủ nhân. " - Tiểu Ly nghĩ nghĩ một chút rồi vui mừng kêu lên, lần nữa ra sức cọ vào người nàng.
Sắc Hồ Ly!!
Hàn Tịch Băng đen mặt nhìn nó, rõ ràng là đang ăn đậu hũ của nàng, còn thể hiện lộ liễu như vậy. Tưởng là đáng yêu thì nàng không đánh sao?
" Ngươi dừng ngay cái động tác này cho ta. Nếu không, ta đánh mông ngươi đấy. " - Một nụ cười hiện lên đôi môi nàng, bình thản và tự nhiên đến kì lạ. Nhưng nó sẽ thật hơn nếu bạn bỏ qua ngọn lửa nóng bỏng ngập trong đôi mắt nàng.
Tiểu Ly hoảng hốt giật một cái rồi thuận thế nhảy luôn xuống đất. Nó không phải sợ nàng đánh mông nó, mà nó chính là bị nụ cười của nàng dọa. Có một sự khủng bố không hề nhẹ cảm nhận từ nụ cười của nàng.
" Tiểu Ly, ngươi là giống cái hay giống đực? " - Cái vấn đề tế nhị được thốt ra từ miệng nàng đột nhiên trở nên thật bình thường.
" Giống cái hay đực còn phải chờ thời kì trưởng thành hoàn toàn thì mới hiển lộ. Giới tính là do ta chính mình chọn. Ngươi không biết chuyện này sao? " - Tiểu Ly ngạc nhiên nhìn nàng nhưng vẫn trả lời.
" Sao ta biết được ngươi là giống gì? Đó là lựa chọn của ngươi mà. " - Hàn Tịch Băng bĩu môi.
Còn đang định nói thêm vài vấn đề nữa cùng Tiểu Ly thì....
" Tiểu Băng Nhi, không phải nàng nói sau khi thu thập Ma thú sẽ về học Luyện đan sao? Đi thôi. " - Chưa kịp để nàng nói gì thêm, Huyết Mị đã bước tới kéo tay nàng lôi đi.
Hắn chính là chướng mắt cảnh nàng cùng con thú đó cười cười nói nói. Thật không hiểu làm sao nữa.
Tác giả muốn góp ý chút : Ngươi chính là đang ghen a, Huyết Mị.
" Được rồi. Ta còn không vội thì ngươi gấp cái gì. Đầu tiên là đi tìm dược liệu đã. Mà ngươi biết đó, ta không có tiền. " - Hàn Tịch Băng kéo kéo tay hắn lại, cười nói. Ôi! Lại một nụ cười gian xảo kìa!
".... Ta biết. Ta đi tìm cho nàng là được. Dã yêu hồ, lại đây! " - Huyết Mị chỉ có thể bất lực trước gương mặt đó của nàng, uất ức trong lòng không thể giải lên nàng được nên... tới đây chắc chúng bạn đọc hiểu rồi. Hắn hướng Tiểu Ly quát một tiếng như để chứng thực những gì chúng ta đang nghĩ.
" Dã yêu hồ?? Ngươi là đang kêu ta sao?? " - Tiểu Ly ngu ngơ nằm không cũng dính đạn, ngạc nhiên chỉ móng vuốt vào mình hỏi.
" Ở đây chỉ một mình ngươi là yêu hồ, không gọi ngươi chẳng lẽ ta đang gọi ta? Ngu ngốc! " - Hắn hung hăng mắng, xả hết bực lên người Tiểu Ly tội nghiệp.
Chỉ tội thằng bé, vô duyên vô cớ lại cứ thể bị người ta một hồi phát tiết mắng mình!
" Ta không phải Dã yêu hồ! Ta có chủ nhân, không phải thú hoang! " - Tiểu Ly quyết phản kháng mặc cho người trước mặt này mạnh hơn nó. Nó rất ghét người khác mắng nó là Dã hồ! Rất rất ghét!!
" Dã yêu hồ, ngươi chính là..! " - Huyết Mị vô cùng sung sức gồng lên định tiếp tục mắng lộn với Tiểu Ly thì một âm thanh vang lên đánh gãy lời hắn sắp thốt ra.
" Đủ rồi! Cả 2 ngươi chẳng ai là người cả đâu. Quan tâm làm gì dã hay không dã! Huyết Mị, ngươi bớt cái tính trẻ con lại giúp ta,