Hàn Tịch Băng cùng Minh Xà một đường tách nhau ra, nàng đưa tay lên thủ thế phòng ngừa tập kích bất ngờ. Không phải đều nói xà là loài rất thích trêu ngươi và xảo quyệt sao? Dù cho nó để ý nàng nhưng bản năng ma thú không có nghĩa cũng vì đó mà thay đổi. Xà này cũng không phải xà bình thường, là Hấp Huyết Minh Xà chi vương, đối phó với nó khó lại chồng thêm khó. Thực ra nàng hoàn toàn có thể gọi Huyết Mị ra xử lí nó như lần trước, nhưng như vậy hoàn toàn bất lợi với nàng. Một là nàng sẽ càng ỷ lại hơn, cứ tưởng tượng đi, xã hội ngoài kia biết bao gian nguy khó khăn, dựa mãi vào một người chưa bao giờ là ý hay. Hai nữa là Minh Xà đó sẽ rất xem thường nàng a. Ma thú không coi chủ nhân ra gì, các ngươi thấy bao giờ chưa? Đương nhiên là chưa, vì vậy cũng không thể để tình trạng đó xảy ra được.
Hàn Tịch Băng lùi vài bước về phía sau một chút, rồi bất động. Cứ nghĩ nàng sẽ tiếp tục đứng im phân tích đối thủ tiếp, nhưng không, nàng xông thẳng lên hướng Minh Xà, trực diện! Từ bàn tay nàng len lỏi một luồng hắc khí nhỏ, đó chính là Ám nguyên tố, nàng xoay người một phát ném mạnh nó về phía Minh Xà.
" Ám Cầu! "
Hấp Huyết Minh Xà chi vương nhìn thấy chỉ liếc mắt một cái. Chủ nhân đây là quá coi thường nó sao? Chỉ một Ám Cầu? Hơn nữa còn bé xíu như thế? Chơi với mấy con xà tinh cấp thấp thì được, nhưng nó là vương xà mà! Minh Xà cũng không có quá nhiều động tác, chỉ một cái lách mình đã hoàn toàn tránh được Ám Cầu kia. Nhưng! Khi Ám Cầu vừa bay qua người Minh Xà, Hàn Tịch Băng bên này tiếp tục có thêm động thái mới. Nàng vận dụng Phong nguyên tố chuyển nhập vào phần chân, lướt một phát tiếp cận bên hông Minh Xà.
" Phong Đao! "
Một lưỡi dao xé gió khiến không khí như muốn rách toạt ra bay đến phía Minh Xà. Minh Xà đang định tránh tiếp, nhưng chưa kịp tránh thì dao gió đã bay ngang qua nó đập thẳng về phía sau. Nói chung là chiêu lưỡi dao gió này của nàng không gây được cho nó chút sát thương nào hết.
" Nhân loại, đến ta nhé... "
Minh Xà thấy nàng nãy giờ chỉ có đùa đùa bỡn bỡn, không hề có một chút nghiêm túc nào thì hơi tức giận. Nó dù gì cũng là vua loài rắn, nhìn trúng nàng chính là may mắn của nàng rồi, thế mà giờ đây nàng lại... xem thường sức mạnh của nó? Cho dù xem trọng cỡ nào vẫn là khó chịu, có chút muốn ra tay chỉnh người. Và nó thật sự làm vậy, trước khi phát động thế công nó còn tốt bụng nhắc trước nàng một chút. Nhưng còn chưa kịp nói hết tròn vẹn câu, đột nhiên từ sau lưng nó, cảm giác nguy hiểm bất thình lình ập tới. Không biết làm sao nhưng tự dưng nó lại hơi ớn lạnh... Không thể nào, nàng ta vẫn đang thong dong đứng trước mặt nó, làm gì có chuyện...
ẦM! ẦM ẦM!
Đó là....
Minh Xà xoay người lại, đôi mắt rắn của nó đồng dạng trợn trừng lên. Lưỡi dao gió của Hàn Tịch Băng lúc bay sượt qua người nó đều là do nàng sắp xếp, lưỡi dao đó đáp thẳng vào quả núi nhỏ phía sau Minh Xà và một phát cắt ngọt lịm cắt đôi quả núi ra làm hai. Sau đó dao gió còn đánh tiếp vào Ám Cầu thay đổi quỹ đạo di chuyển của nó. Và giờ thì, Ám Cầu đó đang bay ngược về phía Minh Xà. Có chút bất ngờ với cách dụng chiêu của Hàn Tịch Băng nhưng quả cầu đó bay lại lần nữa, chả lẽ nó không biết tránh đi? Nhưng khi Ám Cầu đến gần Xà vương...
" Nổ! "
Một âm thanh vô cùng nhẹ nhàng được thốt ra từ khuôn miệng của nàng. Một quả cầu dù lớn đến đâu thì nó cũng đều bay theo một quỹ đạo nhất định và còn chịu ảnh hưởng của rất nhiều loại lực đè lên. Nhưng một vụ nổ thì không như vậy! Với diện tích và quy mô sức nổ lớn như thế, hơn nữa tính lan tỏa và ăn mòn của Ám nguyên tố là tuyệt đối, thoát nổi sao?
Đúng như tính toán của nàng, Ám Cầu vừa đến nơi, Minh Xà cũng chuẩn bị né nhưng vừa nhích người, quả cầu đã " bùm " một phát nổ tung, phần không khí bị đè nén toàn bộ ép lên người Minh Xà hất nó ra xa, Ám nguyên tố cũng cùng lúc đó xâm nhập vào thân thể Xà vương và bào mòn năng lượng thân thể của nó.
" Chủ nhân, quả nhiên lợi hại... "
Một tiếng " chủ nhân " từ nó phát ra vô cùng chân thành, thời khắc đó nàng biết, tiểu Xà đã hoàn toàn quy thuận nàng. Hàn Tịch Băng thấy Xà Vương chật vật đau đớn do bị Ám nguyên tố ăn mòn thì hoảng hốt chạy đến bên nó, dùng một chút lực lượng hấp thụ ngược phần Ám lực từ cơ thể Xà Vương. Nàng đưa tay ôm cả thân rắn to đùng trong lòng nâng lên, nụ cười trên gương mặt nàng như tỏa ra thứ ánh sáng dịu nhẹ nhất nhân gian, tác dụng " chữa lành vết thương " còn tốt hơn cả Quang nguyên tố. Xà Vương ngây ngẩn cả người nhìn đăm đăm vào nụ cười của nàng, hình như có cái gì đó vừa thay đổi...
" Từ nay ta gọi ngươi là Tiểu Minh nhé! Và tên đầy đủ là Hàn Tịch Minh, được không? "
Tiểu Minh không nói gì, nó đáp lại nàng bằng cái gật đầu như giã tỏi, gật lia lịa như chưa bao giờ được gật.
Hàn Tịch Băng sinh ra đã đặc biệt yêu thích loài rắn, cũng vì vậy mà nàng cực kì thích Slytherin, cũng vô cùng thích tiểu Draco. Không hiểu vì sao mà nàng lại có cái đam mê bất diệt đó với rắn trong khi rất nhiều người ghét xà. Họ nói nó là sinh vật nguy hiểm chết người, họ nói nó không nên tồn tại. Nhưng nàng lại nghĩ khác, đối với Hàn Tịch Băng, rắn là món quà tuyệt vời nhất Thượng Đế đã từng tạo ra. Đó cũng là lý do mà nàng đặc biệt sủng Tiểu Minh hơn một chút, thật đấy, không nhiều đâu, chỉ một chút, chút xíu thôi...
" Khế Ước Chi Trận, mở! "
Một trận đồ với vô vàn những ấn kí kì dị hiện ra, các góc của pháp trận là các màu sắc tượng trưng cho các hệ nguyên tố.
" Tiểu Minh, ngươi có nguyện ý đời này trói buộc cạnh ta? Ta và ngươi, chỉ cần còn mạng thì vẫn chưa chia lìa, vui, chúng ta cùng vui, đau, ta nguyện thay ngươi gánh lên một phần. Ngươi có nguyện ý? "
" Nguyện ý. "
Lời vừa dứt, màu đỏ tượng trưng cho Hỏa hệ cùng màu hồng đại diện Huyết hệ cùng lúc sáng lên, thịnh nhất trong tất cả các màu, có điều màu hồng có phần hơi mờ nhạt hơn màu đỏ, tia năng lượng tỏa ra cũng có chút mỏng manh. Vậy Tiểu Minh chính là song hệ, thậm chí còn sở hữu cả Huyết hệ trong truyền thuyết, mặc dù có hơi loãng một chút, nhưng không sao, có thì chính là có. Thật không ngờ, vận may nàng lại tốt đến thế, đánh bậy đánh bạ chụp được Thanh Long không nói, lần này còn hốt được cả Huyết hệ ma thú, cái này trong truyền thuyết gọi là số đỏ đó.
Cũng như lần khế ước với Tiểu Ly, hai sắc cầu đồng loạt bay lên tiến vào thân thể Tiểu Minh, một sợi dây liên kết sinh mệnh được tạo ra giữa 2 người. Khế ước nàng vừa đặt xuống chính là song mệnh khế ước!
Và cũng như lần trước, ánh sáng khế ước còn chưa dứt thì lại thịnh lên lần nữa bởi quang mang tấn cấp. Hàn Tịch Băng nhờ huyết mạch cao quý của Tiểu Minh mà trực tiếp thăng thêm 4 cấp, phá vỡ bình chướng Đại huyễn sư mà thăng lên Huyễn vương cấp 1, rồi dừng lại ở cấp 2. Còn Tiểu Minh đang là Thánh thú cấp 6 thăng lên thành Thánh thú cấp 8. Không thể không nói, số của nàng quả thật quá đỏ, chưa cần tu luyện gì nhiều cũng đã có thể đạt tới cái dạng cấp bậc mà người ta phải dùng cả đời tích cóp. Chỉ mới thu về 3 ma thú thôi mà đã như này, sau này khỏi cần tu luyện, chỉ cần tìm thú khế ước rồi thăng cấp, thế có vẻ tiện lợi đấy. Nói đùa thôi, nếu thật sự làm như vậy thì không phải nàng lại biến thành cái dạng " có tiếng mà không có miếng " trong truyền thuyết sao? Nàng mới không phải như thế đâu. Cấp bậc dù quan trọng nhưng không bằng thực lực chân chính, nó là đại diện cho sự cố gắng tu luyện của nàng, là đại diện cho sự tăng trưởng năng lực sức mạnh của mình, quan trọng, ai dám nói nó chỉ là lớp vỏ? Nhưng thực lực chân chính mới là thứ an toàn nhất. Có nhiều người cũng dùng đan dược, pháp khí tu luyện,.. để tăng cấp bậc, nhưng thực chất những kẻ đó chỉ vừa ăn một đấm liền đã ngã gục. Chỉ khi nàng có thể chiến đấu vượt cấp, khi đó nàng mới thật sự gọi là " có miếng ".
Hàn Tịch Băng sau khi thu phục xong Tiểu Minh, nàng gọi Huyết Mị cùng Tiểu Ly tới gom lại phần dược liệu lỡ tay vứt lại kia rồi ôm đồ chạy về nhà.
.
.
.
" Tiểu Băng tỷ, tỷ đâu rồi?? "
Hàn Tịch Băng cùng mấy tiểu thú đang ngồi nói chuyện rất vui vẻ, Huyết Mị thì cũng đang bận " tranh sủng ", âm thanh từ bên ngoài vọng vào đánh gãy không khí vui vẻ họ đang có. Mấy tiểu thú cùng Huyết Mị đồng loạt nhăn mày, lại tên nào đến cùng họ tranh sủng nữa đây? Nếu Hàn Tịch Băng biết được mớ suy tư phức tạp kia trong đầu mấy tiểu thú cùng Huyết Mị, nàng chắc chắn cho bọn họ toàn bộ thất sủng theo đúng cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng! Nhưng tiếc quá, nàng hơm có tài tới mức đọc được cả suy nghĩ của người khác nên không hề biết bọn " phi tần " kia đang nghĩ cái gì.
Từ ngoài cửa, một thiếu niên hớt ha hớt hải chạy vào. Nhìn cậu ta chắc cũng cỡ tuổi Hàn Tịch Băng hoặc có thể nhỏ hơn một chút, y phục cậu ta vận thuộc vào hàng đắc giá không phải ai cũng có thể mặc, tới được nơi này chứng tỏ là người Hàn gia trực hệ, vì Thất Phế Viện nàng đang sống nằm sâu trong nhà chính Hàn gia, không phải người Hàn gia trực hệ không được phép tiến vào. Cậu nhóc này gọi nàng là Tiểu Băng tỷ, vậy chắc có lẽ là một biểu đệ của nàng. Điều này nàng cũng không rõ, nhưng theo nàng biết thì