Ngạo Thiên Khuynh Thành

Chương 14


trước sau


Hàn Tịch Băng cùng Minh Xà một đường tách nhau ra, nàng đưa tay lên thủ thế phòng ngừa tập kích bất ngờ. Không phải đều nói xà là loài rất thích trêu ngươi và xảo quyệt sao? Dù cho nó để ý nàng nhưng bản năng ma thú không có nghĩa cũng vì đó mà thay đổi. Xà này cũng không phải xà bình thường, là Hấp Huyết Minh Xà chi vương, đối phó với nó khó lại chồng thêm khó. Thực ra nàng hoàn toàn có thể gọi Huyết Mị ra xử lí nó như lần trước, nhưng như vậy hoàn toàn bất lợi với nàng. Một là nàng sẽ càng ỷ lại hơn, cứ tưởng tượng đi, xã hội ngoài kia biết bao gian nguy khó khăn, dựa mãi vào một người chưa bao giờ là ý hay. Hai nữa là Minh Xà đó sẽ rất xem thường nàng a. Ma thú không coi chủ nhân ra gì, các ngươi thấy bao giờ chưa? Đương nhiên là chưa, vì vậy cũng không thể để tình trạng đó xảy ra được.

Hàn Tịch Băng lùi vài bước về phía sau một chút, rồi bất động. Cứ nghĩ nàng sẽ tiếp tục đứng im phân tích đối thủ tiếp, nhưng không, nàng xông thẳng lên hướng Minh Xà, trực diện! Từ bàn tay nàng len lỏi một luồng hắc khí nhỏ, đó chính là Ám nguyên tố, nàng xoay người một phát ném mạnh nó về phía Minh Xà.

  " Ám Cầu! "

Hấp Huyết Minh Xà chi vương nhìn thấy chỉ liếc mắt một cái. Chủ nhân đây là quá coi thường nó sao? Chỉ một Ám Cầu? Hơn nữa còn bé xíu như thế? Chơi với mấy con xà tinh cấp thấp thì được, nhưng nó là vương xà mà! Minh Xà cũng không có quá nhiều động tác, chỉ một cái lách mình đã hoàn toàn tránh được Ám Cầu kia. Nhưng! Khi Ám Cầu vừa bay qua người Minh Xà, Hàn Tịch Băng bên này tiếp tục có thêm động thái mới. Nàng vận dụng Phong nguyên tố chuyển nhập vào phần chân, lướt một phát tiếp cận bên hông Minh Xà.

  " Phong Đao! "

Một lưỡi dao xé gió khiến không khí như muốn rách toạt ra bay đến phía Minh Xà. Minh Xà đang định tránh tiếp, nhưng chưa kịp tránh thì dao gió đã bay ngang qua nó đập thẳng về phía sau. Nói chung là chiêu lưỡi dao gió này của nàng không gây được cho nó chút sát thương nào hết.

  " Nhân loại, đến ta nhé... "

Minh Xà thấy nàng nãy giờ chỉ có đùa đùa bỡn bỡn, không hề có một chút nghiêm túc nào thì hơi tức giận. Nó dù gì cũng là vua loài rắn, nhìn trúng nàng chính là may mắn của nàng rồi, thế mà giờ đây nàng lại... xem thường sức mạnh của nó? Cho dù xem trọng cỡ nào vẫn là khó chịu, có chút muốn ra tay chỉnh người. Và nó thật sự làm vậy, trước khi phát động thế công nó còn tốt bụng nhắc trước nàng một chút. Nhưng còn chưa kịp nói hết tròn vẹn câu, đột nhiên từ sau lưng nó, cảm giác nguy hiểm bất thình lình ập tới. Không biết làm sao nhưng tự dưng nó lại hơi ớn lạnh... Không thể nào, nàng ta vẫn đang thong dong đứng trước mặt nó, làm gì có chuyện...

ẦM! ẦM ẦM! 


Đó là....

Minh Xà xoay người lại, đôi mắt rắn của nó đồng dạng trợn trừng lên. Lưỡi dao gió của Hàn Tịch Băng lúc bay sượt qua người nó đều là do nàng sắp xếp, lưỡi dao đó đáp thẳng vào quả núi nhỏ phía sau Minh Xà và một phát cắt ngọt lịm cắt đôi quả núi ra làm hai. Sau đó dao gió còn đánh tiếp vào Ám Cầu thay đổi quỹ đạo di chuyển của nó. Và giờ thì, Ám Cầu đó đang bay ngược về phía Minh Xà. Có chút bất ngờ với cách dụng chiêu của Hàn Tịch Băng nhưng quả cầu đó bay lại lần nữa, chả lẽ nó không biết tránh đi? Nhưng khi Ám Cầu đến gần Xà vương...

  " Nổ! "

Một âm thanh vô cùng nhẹ nhàng được thốt ra từ khuôn miệng của nàng. Một quả cầu dù lớn đến đâu thì nó cũng đều bay theo một quỹ đạo nhất định và còn chịu ảnh hưởng của rất nhiều loại lực đè lên. Nhưng một vụ nổ thì không như vậy! Với diện tích và quy mô sức nổ lớn như thế, hơn nữa tính lan tỏa và ăn mòn của Ám nguyên tố là tuyệt đối, thoát nổi sao?

Đúng như tính toán của nàng, Ám Cầu vừa đến nơi, Minh Xà cũng chuẩn bị né nhưng vừa nhích người, quả cầu đã " bùm " một phát nổ tung, phần không khí bị đè nén toàn bộ ép lên người Minh Xà hất nó ra xa, Ám nguyên tố cũng cùng lúc đó xâm nhập vào thân thể Xà vương và bào mòn năng lượng thân thể của nó.

  " Chủ nhân, quả nhiên lợi hại... "

Một tiếng " chủ nhân " từ nó phát ra vô cùng chân thành, thời khắc đó nàng biết, tiểu Xà đã hoàn toàn quy thuận nàng. Hàn Tịch Băng thấy Xà Vương chật vật đau đớn do bị Ám nguyên tố ăn mòn thì hoảng hốt chạy đến bên nó, dùng một chút lực lượng hấp thụ ngược phần Ám lực từ cơ thể Xà Vương. Nàng đưa tay ôm cả thân rắn to đùng trong lòng nâng lên, nụ cười trên gương mặt nàng như tỏa ra thứ ánh sáng dịu nhẹ nhất nhân gian, tác dụng " chữa lành vết thương " còn tốt hơn cả Quang nguyên tố. Xà Vương ngây ngẩn cả người nhìn đăm đăm vào nụ cười của nàng, hình như có cái gì đó vừa thay đổi...

  " Từ nay ta gọi ngươi là Tiểu Minh nhé! Và tên đầy đủ là Hàn Tịch Minh, được không? "

Tiểu Minh không nói gì, nó đáp lại nàng bằng cái gật đầu như giã tỏi, gật lia lịa như chưa bao giờ được gật.

Hàn Tịch Băng sinh ra đã đặc biệt yêu thích loài rắn, cũng vì vậy mà nàng cực kì thích Slytherin, cũng vô cùng thích tiểu Draco. Không hiểu vì sao mà nàng lại có cái đam mê bất diệt đó với rắn trong khi rất nhiều người ghét xà. Họ nói nó là sinh vật nguy hiểm chết người, họ nói nó không nên tồn tại. Nhưng nàng lại nghĩ khác, đối với Hàn Tịch Băng, rắn là món quà tuyệt vời nhất Thượng Đế đã từng tạo ra. Đó cũng là lý do mà nàng đặc biệt sủng Tiểu Minh hơn một chút, thật đấy, không nhiều đâu, chỉ một chút, chút xíu thôi...

  " Khế Ước Chi Trận, mở! "

Một trận đồ với vô vàn những ấn kí kì dị hiện ra, các góc của pháp trận là các màu sắc tượng trưng cho các hệ nguyên tố.

  " Tiểu Minh, ngươi có nguyện ý đời này trói buộc cạnh ta? Ta và ngươi, chỉ cần còn mạng thì vẫn chưa chia lìa, vui, chúng ta cùng vui, đau, ta nguyện thay ngươi gánh lên một phần. Ngươi có nguyện ý? "

  " Nguyện ý. "

Lời vừa dứt, màu đỏ tượng trưng cho Hỏa hệ cùng màu hồng đại diện Huyết hệ cùng lúc sáng lên, thịnh nhất trong tất cả các màu, có điều màu hồng có phần hơi mờ nhạt hơn màu đỏ, tia năng lượng tỏa ra cũng có chút mỏng manh. Vậy Tiểu Minh chính là song hệ, thậm chí còn sở hữu cả Huyết hệ trong truyền thuyết, mặc dù có hơi loãng một chút, nhưng không sao, có thì chính là có. Thật không ngờ, vận may nàng lại tốt đến thế, đánh bậy đánh bạ chụp được Thanh Long không nói, lần này còn hốt được cả Huyết hệ ma thú, cái này trong truyền thuyết gọi là số đỏ đó.

Cũng như lần khế ước với Tiểu Ly, hai sắc cầu đồng loạt bay lên tiến vào thân thể Tiểu Minh, một sợi dây liên kết sinh mệnh được tạo ra giữa 2 người. Khế ước nàng vừa đặt xuống chính là song mệnh khế ước!


Và cũng như lần trước, ánh sáng khế ước còn chưa dứt thì lại thịnh lên lần nữa bởi quang mang tấn cấp. Hàn Tịch Băng nhờ huyết mạch cao quý của Tiểu Minh mà trực tiếp thăng thêm 4 cấp, phá vỡ bình chướng Đại huyễn sư mà thăng lên Huyễn vương cấp 1, rồi dừng lại ở cấp 2. Còn Tiểu Minh đang là Thánh thú cấp 6 thăng lên thành Thánh thú cấp 8. Không thể không nói, số của nàng quả thật quá đỏ, chưa cần tu luyện gì nhiều cũng đã có thể đạt tới cái dạng cấp bậc mà người ta phải dùng cả đời tích cóp. Chỉ mới thu về 3 ma thú thôi mà đã như này, sau này khỏi cần tu luyện, chỉ cần tìm thú khế ước rồi thăng cấp, thế có vẻ tiện lợi đấy. Nói đùa thôi, nếu thật sự làm như vậy thì không phải nàng lại biến thành cái dạng " có tiếng mà không có miếng " trong truyền thuyết sao? Nàng mới không phải như thế đâu. Cấp bậc dù quan trọng nhưng không bằng thực lực chân chính, nó là đại diện cho sự cố gắng tu luyện của nàng, là đại diện cho sự tăng trưởng năng lực sức mạnh của mình, quan trọng, ai dám nói nó chỉ là lớp vỏ? Nhưng thực lực chân chính mới là thứ an toàn nhất. Có nhiều người cũng dùng đan dược, pháp khí tu luyện,.. để tăng cấp bậc, nhưng thực chất những kẻ đó chỉ vừa ăn một đấm liền đã ngã gục. Chỉ khi nàng có thể chiến đấu vượt cấp, khi đó nàng mới thật sự gọi là " có miếng ".

Hàn Tịch Băng sau khi thu phục xong Tiểu Minh, nàng gọi Huyết Mị cùng Tiểu Ly tới gom lại phần dược liệu lỡ tay vứt lại kia rồi ôm đồ chạy về nhà.

.
.
.

  " Tiểu Băng tỷ, tỷ đâu rồi?? "

Hàn Tịch Băng cùng mấy tiểu thú đang ngồi nói chuyện rất vui vẻ, Huyết Mị thì cũng đang bận " tranh sủng ", âm thanh từ bên ngoài vọng vào đánh gãy không khí vui vẻ họ đang có. Mấy tiểu thú cùng Huyết Mị đồng loạt nhăn mày, lại tên nào đến cùng họ tranh sủng nữa đây? Nếu Hàn Tịch Băng biết được mớ suy tư phức tạp kia trong đầu mấy tiểu thú cùng Huyết Mị, nàng chắc chắn cho bọn họ toàn bộ thất sủng theo đúng cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng! Nhưng tiếc quá, nàng hơm có tài tới mức đọc được cả suy nghĩ của người khác nên không hề biết bọn " phi tần " kia đang nghĩ cái gì.

Từ ngoài cửa, một thiếu niên hớt ha hớt hải chạy vào. Nhìn cậu ta chắc cũng cỡ tuổi Hàn Tịch Băng hoặc có thể nhỏ hơn một chút, y phục cậu ta vận thuộc vào hàng đắc giá không phải ai cũng có thể mặc, tới được nơi này chứng tỏ là người Hàn gia trực hệ, vì Thất Phế Viện nàng đang sống nằm sâu trong nhà chính Hàn gia, không phải người Hàn gia trực hệ không được phép tiến vào. Cậu nhóc này gọi nàng là Tiểu Băng tỷ, vậy chắc có lẽ là một biểu đệ của nàng. Điều này nàng cũng không rõ, nhưng theo nàng biết thì

toàn bộ huynh muội tỷ đệ ruột của nàng đều theo cha mẹ ở nhà ngoại công, họ chính là bỏ rơi nàng ở nơi này, chỉ một mình nàng chống chịu lại sự khinh miệt của mọi người và lay lất sống qua ngày. Cha mẹ nàng hay huynh đệ tỷ muội gì đó, toàn bộ nàng đều không cần nữa. Có thể " Hàn Tịch Băng " trước kia cần, chẳng những cần mà còn tha thiết muốn quay về đoàn tụ cùng họ. Còn Hàn Tịch Băng bây giờ? Thật xin lỗi, cái thứ người thân hờ đó nàng không thèm! Nhưng nàng ngược lại không hận họ, vì có tình gì đâu, hận làm gì cho mệt người? Nàng cũng chả nuôi cái hi vọng mình phải vì cái thứ người thân hờ đó mà đi rèn luyện cho mạnh mẽ rồi chờ ngày tìm lại họ, nàng cũng chả tin vào cái thuyết " vì họ gặp nạn nên bỏ lại nàng, làm vậy chỉ vì muốn tốt cho nàng ". Hàn Tịch Băng cũng chả quởn hơi tới mức đó. Nếu khi sinh ra đã không thể gặp, lớn lên cũng không thể gặp, vậy tốt nhất cả đời cũng đừng bao giờ gặp nhau làm gì. Nàng cũng không có cái tò mò muốn nhìn một lần xem thử cha mẹ anh chị em gì đó tròn méo ra sao, nói thật là không hứng thú một chút nào. Mắc công tò mò rồi lại phải bôn ba bỏ mạng chỉ vì ba cái thứ tào lao đó, cho nên thôi, kệ mẹ họ đi. Không thể trách nàng vô tình, Hàn Tịch Băng trước kia dịu dàng đáng yêu thiếu khuyết tình thương cha mẹ nên mong ước đoàn tụ là bình thường, còn nàng, nàng vốn đã quen rồi, đã sớm quen tự do một mình, hơn nữa kiếp trước cha mẹ nàng rất thương nàng, đời này chỉ cần linh hồn này vẫn còn mang theo kí ức xưa, thì không ai có thể thay thế được người thân kiếp trước của nàng, vĩnh viễn cũng không thể. Và nàng cũng không có cái khái niệm đi bao dung cho người bỏ rơi mình, cũng không thể đi yêu thương kẻ gián tiếp đẩy nàng vào đau khổ. Thật xin lỗi, nàng không có thứ gọi là trái tim thánh mẫu!

Hàn Tịch Băng nhìn nhìn ngó ngó cậu nhóc một hồi rồi cố gắng lục lại kí ức của mình xem thử người này là ai. Có thể thân mật như thế gọi tên nàng, lại còn cái ánh mắt chân thành tha thiết như vậy, trong Hàn gia cũng không có mấy người đối với nàng được như vậy....

Thiếu niên từ lúc bước vào đã luôn cúi đầu thở hổn hển, không có cơ hội ngước mặt lên. Đến lúc hắn ngẩng đầu lập tức khiến suy nghĩ trong nàng đình chỉ hoạt động.

Trước mắt nàng hiện lên khung cảnh một đóa phù dung xinh đẹp nở rộ, trong vườn hoa tựa như duy độc một đóa rực rỡ nhất, một cơn gió nhẹ thổi qua cuốn theo làn hương thoảng qua chóp mũi, tạo nên một hương vị tuyệt vời không có cách nào cưỡng lại. Hàng mi cong cong, cái mũi cao thẳng, đôi môi dày đầy đặn quyến rũ, mái tóc màu tím tung bay cùng gió. Tất cả tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp. Đôi mắt đó, trong suốt không nhiễm chút tạp chất nào, đồng tử nhuộm một màu tím yêu mị xinh đẹp. Đối mặt cùng nhãn cầu đó, làm cách nào chống lại sức quyến rũ của nó đây? Dung nhan như thế, xứng đáng hoàn toàn với 4 từ " lam nhan họa sơn ". Tuy rằng vẫn còn chút non nớt tồn đọng, nhưng đó cũng đã là một khuôn mặt khuynh thế tuyệt diễm rồi. Tiểu nam tử này còn nhỏ xíu đã đẹp tới nhường này, lúc lớn lên trút bỏ đi sự ngây thơ non nớt, lúc đó không biết còn đẹp đến cỡ nào? Dùng hoa để miêu tả có hơi kì cục, nhưng không điêu đâu, nhan sắc tiểu nam tử này so với nữ nhân còn đẹp hơn gấp bội lần, lấy so với hoa cũng không tính là quá đáng đi. Đẹp như đóa phù dung, nhưng cũng không giống phù dung. Phù dung hoa sớm nở tối tàn, còn dung nhan kia sẽ còn tồn tại tới vĩnh cửu. Đột nhiên cảm thấy... thật đói bụng a~~. :))))) [ Ta cũng đói a. ].

  " Tiểu Băng tỷ, tỷ sao vậy? Đệ làm phiền tỷ sao? "

Thiếu niên thấy nàng im lặng không nói thì lập tức hoảng hốt, hắn cuống cả lên, ánh mắt đảo loạn liên tục, ngay cả giọng cũng có chút vấp. Bình thường Tiểu Băng tỷ khi thấy hắn đều sẽ chào hỏi một chút, tỷ tỷ bình thường trông dịu dàng nhưng thực ra lại có chút xa cách với mọi người, nhất là nam tử, và hắn cũng không phải ngoại lệ. Nhưng bình thường tỷ tỷ cũng không giống như này, cả một câu cũng không nói, lạnh nhạt như vậy, có phải hắn sắp bị tỷ tỷ ghét bỏ không? Là hắn làm phiền Tiểu Băng tỷ sao?...

  " Ah. Không phải đâu, đệ không có làm phiền tỷ. Nhưng Tiểu Đình, đệ tìm tỷ có chuyện gì sao? "

Hàn Tịch Băng trong một phút chốc vừa rồi đột nhiên nhận ra cậu nhóc này. Trong kí ức của nàng, có một tiểu tử luôn chạy theo nàng mọi lúc, có một tiểu tử luôn làm đủ các trò chỉ mong nàng vui vẻ, có một tiểu tử dùng trái tim yêu thương nàng thật lòng, tiểu tử đó là biểu đệ của nàng, là Hàn Niệm Đình. Gọi là biểu đệ nhưng cũng không phải em họ, nàng cùng tiểu tử này chả có tí quan hệ máu mủ ruột thịt nào hết. Vì gia gia của Niệm Đình là một trưởng lão ngoại tộc Hàn gia, nói dễ hiểu chính là một trưởng lão khác họ. Ông ấy là một đệ tử chi thứ của Hàn gia, họ Vân, tên Anh. Ông ấy đã vì Hàn gia vào sinh ra tử rất nhiều lần, thậm chí còn không tiếc mạng bảo vệ tổ gia gia Hàn gia, vì vậy mà được ban họ Hàn, thực lực cũng rất mạnh nên trở thành một trưởng lão Hàn gia, đổi tên thành Hàn Anh. Con trai trưởng Hàn Anh trưởng lão là Hàn Vĩ, con trai thứ 2 là Hàn Vô Thương. Hàn Niệm Đình cùng Hàn Niệm Ân là con trai con gái của Hàn Vĩ, Hàn Vân Tuyết và Hàn Vân Bạch là con gái của Hàn Vô Thương. Trong mấy người đó thì Hàn Niệm Đình cùng Hàn Niệm Ân có thái độ rõ ràng với Hàn Tịch Băng nhất, hoàn toàn nghiêng hẳn về phía nàng. Nàng thậm chí còn từng nghe giang hồ đồn rằng Hàn Niệm Đình có tình ý với nàng.... Nhưng mà chắc không có đâu.

  " Tiểu Băng tỷ, sắp tới chính là Luận chiến thành, tỷ cùng đệ đi xem được chứ? "

Luận chiến thành? Là cuộc chiến 3 năm tổ chức một lần để phân chia quyền lợi gia tộc? Nơi này là Lam Giai thành, gần như là trung tâm của Nguyệt Hàn Quốc, có phần liên quan cộng hưởng với hoàng thất. Hoàng thất.... có người đó, có lẽ nên gặp một lần...


  " Được, tỷ cùng Tiểu Đình đi xem chiến. "

  " Tỷ... Tiểu Băng tỷ... đệ...! "

Hàn Niệm Đình nhìn nàng, trên khuôn mặt xinh đẹp còn hơn cả nữ nhân phủ lên một tầng ửng đỏ nhàn nhạt. Bình thường tuy rằng Tịch Băng tỷ dịu dàng hiền lành, nhưng chỉ có người tiếp xúc thân mật thường xuyên cùng nàng mới biết được thực chất ra sao. Nàng là người hơi lạnh nhạt, luôn giữ một khoảng cách nhất định đối với mọi người, nhất là nam tử. Mọi lần khi nói chuyện cùng hắn, nàng luôn gọi hắn là Niệm Đình, kể cả đối với muội muội hắn cũng chỉ gọi là Niệm Ân, hắn chưa từng nghe tỷ tỷ nhà hắn xưng hô thân mật với bất kì ai hết. Thế mà hôm nay tỷ ấy lại gọi hắn là Tiểu Đình! Có phải tỷ tỷ đã chấp nhận hắn rồi không?

  " Sao vậy? Có chuyện gì nữa sao? "

Hàn Niệm Đình mãi vẫn cứ ấp a ấp úng, một lúc ngước nhìn nàng rồi lại cúi đầu thật thấp, ngại ngại ngùng ngùng như thiếu nữ lần đầu biết yêu. Thấy hắn như vậy, trong lòng nàng tràn ngập thắc mắc. Thằng nhỏ làm sao ấy? Đàn ông con trai gì mà kì thế?

  " Ah không... không có gì, chỉ là...Tiểu Băng tỷ, 5 ngày nữa là Luận chiến thành diễn ra, đệ đến đây chờ tỷ đi cùng được không? "

Hàn Niệm Đình có một buổi trời vấp váp cuối cùng cũng lấy hết được dũng khí mời nàng cùng đi xem chiến. Tội nghiệp thằng nhỏ!

  " Ừ, vậy Tiểu Đình đến gọi tỷ dậy nhé. "

  " Vâng... vâng, đệ... đệ sẽ gọi tỷ. Đệ... đệ xin phép đi trước... "

Vừa nhận được cái gật đầu chấp nhận của nàng, Hàn Niệm Đình ngay lập tức chạy ra khỏi Thất Phế Viện, một đường phóng thẳng về phía Đình Ân Viện của hắn cùng muội muội. Không phải hắn sợ hãi hay trốn tránh gì nàng, chỉ là hắn sợ hắn ở thêm chút nữa sẽ chịu không được mà lăn té xỉu mất. Hơn nữa, nếu để Tiểu Băng tỷ thấy khuôn mặt đỏ ửng này của hắn, nàng sẽ lại nghi ngờ rồi tránh né hắn nữa thì khổ!

Hàn Niệm Đình vừa đi vừa ôm mặt, cứ nghĩ đến nụ cười dịu dàng của Tiểu Băng tỷ cùng cách xưng hô thân mật của nàng, lại nghĩ đến việc nàng đã chấp nhận hắn, điều đó càng làm hắn vui vẻ. Hắn cả ngày hôm nay có lẽ cười không khép được cả miệng mất. Cơ mà... Tiểu Băng tỷ đổi sở thích nuôi thú sủng từ bao giờ thế nhỉ? Hồ ly cùng rắn? Không phải trước giờ tỷ ấy rất không thích chúng sao? Mà không sao, con người ai chẳng có lúc thay đổi, ngay cả tính tình tỷ ấy cũng đổi rồi, sở thích khác lạ lúc trước cũng là bình thường thôi. Quan trọng là tỷ ấy đã chấp nhận hắn rồi.

[ Tội nghiệp thằng nhỏ... ???????????? ].

_______ End... _______......

Tự dưng nổi hứng lên viết thêm chương thêm số lượng từ. Cái mớ này là khoảng 3730 từ đó. Cảm mơn!



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện