Sau khi tiếp nhận hoàn toàn phần ký ức đau thương của nguyên chủ, tay nàng nắm chặt lại. Tốt!! Giỏi cho các ngươi. Hàn Tịnh Băng ta thề, một ngày nào đó, ta sẽ bắt các ngươi quỳ dưới chân ta.
Sở dĩ nguyên chủ mất là do bị Lý Thùy Dung - nhị tiểu thư Lý gia đánh đập, sỉ nhục. Tinh thần nguyên chủ vốn không ổn định lắm, một chút kích động có thể khiến nàng ngất. Ả họ Lý biết mà còn khích nàng .
" Nguyên chủ, ngươi yên tâm. Ta nhất định sẽ trả thù giúp ngươi. Ta sẽ sống tốt phần đời còn lại. Ngươi siêu thoát đi. " - Nàng thầm nói.
" Cảm ơn. "
Giọng nói nhẹ nhàng thanh thoát vang lên, dù rất nhỏ nhưng nàng vẫn có thể nghe đc. Thì ra cô ấy vẫn còn quanh quẩn đây. Tôi chắc chắn sẽ bắt bọn chúng trả giá đắt vì ngày hôm nay. Từ bây giờ, tôi chính là Hàn Tịnh Băng, tôi sẽ không để bất kì ai ủy khuất mình nữa.
Muốn trả được mối thù đó, nàng phải mạnh lên. Lúc trước nguyên chủ cũng từng thử tu luyện nhưng không được. Có thứ gì đó chặn lại kinh mạch của nàng. Có thể là thứ gì chứ?
Hàn Tịnh Băng suy nghĩ gì đó rồi vội vàng chạy đến bên tủ đựng đồ, lấy ra một hộp kim thêu. Ở đây không có kim châm, dùng kim thêu đỡ vậy. Nàng ngồi ngay ngắn trên giường rồi sử dụng kim đâm nhẹ vào các huyệt vị trên cơ thể. Sau một hồi thì trên cơ thể nàng, ở những chỗ kim đâm lên chảy ra chất lỏng màu đen.
Độc!!! Đúng, chính là độc. Vì thứ này nên nguyên chủ dù cố gắng bao nhiêu vẫn không thể tu luyện được. Là ai chứ??? Tại sao có thể độc ác như vậy? Chỉ là một tiểu hài tử 10 tuổi, sao lại ra tay hại nó chứ? Cái này là trúng từ lúc mới sinh.
Bởi vì độc đã ăn sâu trong da thịt, xương tủy nên cô bé mới yếu ớt như vậy. Tốt nhất ngươi đừng để lộ sơ hở, nếu ko ta sẽ khiến ngươi chết không toàn thây, sống không bằng chết.
Độc cũng đã giải rồi, vậy bây giờ bắt đầu tu luyện. May mắn, kiếp trước ta được mệnh danh là đệ nhất thần y, nếu không... bây giờ cũng chẳng biết làm thế nào.
Được rồi, bắt đầu tu luyện thôi.... mà tu luyện làm sao ta? Tuy là nguyên chủ từng thử qua nhưng đó đã là chuyện của ba bốn năm trước. Chết mình rồi. Đang suy nghĩ rối rắm thì một giọng nói vang lên.
" Tiểu cô nương, có cần ta giúp đỡ không a~? " - Hình như là giọng của một nam nhân, nghe là biết tên này đào hoa cỡ nào rồi.
" Ngươi là ai? " - Nàng vẫn bảo trì khuôn mặt lạnh băng đó.
" Ahh. Ta là ai? Ta là ai nha~? Hihi, ta cũng không biết nữa. " - Giọng nói ấy lại vang kên, lần này còn mang âm điệu trêu ghẹo nồng đậm.
Bà mày bực rồi nha. Nhẫn, phải nhẫn, bắt buộc nhẫn. Để hỏi xong điều cần biết rồi thủ tiêu hắn sau cũng ko muộn.
" Ta hỏi lại lần nữa. Ngươi là ai? Và ta không muốn nhắc lại lần thứ 3. " - Tịnh Băng mất kiên nhẫn nói.
" Lạnh lùng thế~. Ai nha, ta không biết thật mà. Ta là ai a~? " - Vẫn cái giọng bỡn cợt đó.
" Mặc xác ngươi. Không quan tâm nữa. " - Nàng bực mình la lên.
Nhẫn.