Giữa cánh rừng xanh thẩm với hàng trăm cây cổ thụ, từng tiếng xào xạc cứ phát ra khi bước chân của tiểu hài tử mang trang phục nam nhi đi qua.
"Bà ơi bên này nấm nhiều lắm, mình qua đây đi bà"
"Tú à cẩn thận, ở đây có nhiều bẫy săn đấy"
"Con biết rồi ạ"
Trí Tú ngoan ngoãn nghe lời bà mình cẩn thận bước từng bước trong thật buồn cười. Chợt tiếng kêu từ loài động vật nhỏ vang lên khiến Trí Tú chú ý mà chậm rãi đi đến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cáo trắng nhỏ bị thương rồi..."
Trí Tú ngồi xổm xuống cẩn thận đem cáo trắng ra khỏi cái bẫy săn, mạnh tay xé đi tà áo mình loay hoay tìm thảo dược trị thương học từ bà mình mà tỉ mỉ băng bó vết thương của động vật nhỏ kia. Nhấc bổng cáo trắng ôm vào lòng Trí Tú chạy đến cạnh bà mình làm mặt cún con nài nỉ.
"Bà ơi cáo nhỏ bị thương rồi, chúng ta mang em ấy về chăm sóc được không ạ..."
Bà Kim nhìn động vật kia khoé mắt giật giật vài cái. Có vẻ bà biết đây chẳng phải cáo nhỏ mà cháu bà nói chính xác hơn đây mà một tiểu hồ ly không may rơi vào bẫy săn của dân làng... Nhưng rồi bà cũng cười hiền mà gật đầu đồng ý.
Thế rồi tiểu hồ ly được hai bà cháu họ Kim đem về chăm sóc. Chỉ tròn tuần hơn mà tình cảm của Trí Tú cùng tiểu hồ trở nên khắn khít lạ thường. Đến độ chỉ vì tiểu hồ cứ kêu ni ni mà Trí Tú đã đặt hẳn cho tiểu hồ là tiểu Ni.
"Tú à chúng ta nên để cáo nhỏ về với gia đình rồi"
"Bà ơi... cháu... không muốn xa tiểu Ni..."
Hôm nay vết thương của tiểu Ni đã lành lặn bà Kim phải đem trả tiểu hồ về lại nơi vốn có. Vậy mà cháu bà cứ khóc bù loa lên khiến bà chỉ biết lắc đầu thở dài.
"Cháu không để tiểu Ni về, gia đình của tiểu Ni sẽ lo lắng..."
"Nhưng...."
Tiểu Ni dường như hiểu gì đó liền tiến đến chân Trí Tú cọ cọ lên đó liếm vài cái rồi ngẩng đầu nhìn Trí Tú.
"Nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại tiểu Ni..."
Cuối cùng tiểu Ni cũng được trở về với thế giới của mình. Sau khi tiểu hồ rời đi thì sáng nào gà chết cũng xuất hiện trước cửa nhà