Chiếc xe bốn bánh bon bon trên quốc lộ hướng về xứ Cái Bè. Giữa cái ồn ào của đường xá vậy mà người trong xe lại tựa đầu vào cửa thở dài thường thượt.
"Cậu hai vừa về có chi chuyện gì nặng lòng vậy cậu? Phải chăng chuyện ông bắt cậu lấy vợ..." Chú Tư lái xe nhìn cậu chủ mình ủ rủ thì hỏi.
"Dạ..."
"Ông thương cậu nhất, từ nhỏ cái gì cũng chiều cậu... Ông cũng đã yếu rồi. Trách cho tôi nhiều chuyện... Có thể chăng cậu chiều theo ý ông lần này..."
"Con sẽ..."
Cậu hai Trí Tú nặng nề đáp, cô biết cha thương mình... cô cũng muốn chiều theo ý cha mình. Nhưng phải làm sao đây khi cô là con gái... ở cái xã hội này ai mà phận gái lại ăn ở với nhau như vợ chồng... Nhưng cô chẳng thể khướt từ khi cô trong mắt mọi người lại là cậu hai Tú cơ chứ... Trách sao cái phận đời cô nghiệt ngã bị người mang nặng đẻ đau đem ra làm công cụ tranh giành tài sản... tranh giành tình yêu của bà...
Cứ thả mình vào những suy nghĩ chênh vênh mà xe đã đậu trước nhà tự lúc nào...
"Cậu hai tới nhà rồi cậu"
"Cảm ơn chú"
Cô giật mình thoát khỏi những suy nghĩ kia mở cửa xe ra ngoài. Thất thần nhìn một lượt quê nhà nhiều năm chưa về cảm giác cứ xao xuyến không thôi.
"Bà ơi cậu hai dìa bà ơi" tiếng con Mận vang vọng cả sân nhà.
Trong nhà từ lớn đến nhỏ đều tập trung đông đủ ở nhà trên. Ông hội yếu ớt được bà Hai đẩy trên xe lăn, nhìn đứa con nhiều năm chưa gặp không tránh khỏi xúc động mà khoé mắt ươn ướt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hai Tú... Con về rồi..."
"Cha má... má ba con đã về..."
Cô gật đầu chào một lượt rồi đi đến chổ ông hội khuỵu gối ngồi xuống nắm lấy tay ông đặt lên mái tóc của mình... Khoé môi ông hơi nhoẻn lên chậm rãi xoa đầu cô như những ngày còn nhỏ. Nhìn đấng sinh thành của mình đã đến ngưỡng gần đất xa trời, cô cầm lòng chẳng nổi mà sụt sùi...
.....
Ánh trăng vùng quê nương theo cửa sổ hắt vào phòng. Trong căn phòng rộng lớn chỉ còn mỗi tiếng lật giấy, tiếng cạch cạch từ bàn tính cùng với tiếng kêu của vài con vật... Chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy nó bình yên đến lạ...
*Cốc cốc*
"Tú má vào được không?"
Nghe giọng má mình cô dừng tay rời khỏi bàn gỗ, mở cửa cho má mình vào.
"Khuya rồi má tìm con có chuyện gì?"
Cô đóng cửa lại, không lạnh không nóng đối đãi với người sinh ra mình... Cứ bình đạm đến độ làm người ta cảm thấy ngột ngạt.
"Con vừa về sao không nghỉ ngơi mà lại làm việc rồi?" Bà nhìn đống sổ sách trên bàn liền xót xa.
"Là con trai cha bệnh thì con phải gồng gánh gia đình mà má" Cô thấp giọng nhấn mạnh từ con trai như đang trách móc làm bà chỉ biết cúi mặt.
"Cha bây cũng không còn bao lâu... Thôi thì kiếm người nào đó mà cưới cho cha bây yên tâm mà đi được không con... Cưới giả cũng được... Là ai cũng được không cần môn đăng hậu đối..."
"Con má như vậy thì cưới ai được đây? Đời con gái người ta chỉ có một đời chồng thôi má à..."
"Hai Tú...."
"Má ngủ ngon, con ngủ trước mai con phải đi thăm ruộng nhà mình"
Cô không muốn đôi co với bà nữ liền thu dọn sổ sách mà leo lên giường quay mặt vào trong vách... Đợi khi cửa phòng đóng lại, cô mới thả lỏng người đưa mắt nhìn trần nhà thơ thẩn...
....
Cái nắng dịu nhẹ của ban sớm làm cả khuôn viên ấm áp hơn. Cô đẩy ông hội ra vườn phơi nắng sớm, trò truyện cùng ông một chút trước khi thăm ruộng.
"Tú..."
"Con nghe đây cha"
"Cha... Muốn thấy con... Yên bề gia thất..."
Cô nghe từng lời thều thào của ông chỉ biết mím môi không dám đáp.
"Là ai cũng được... Cha không cần con dâu giàu sang... Chỉ cần con của cha... Hạnh phúc là đủ..."
Cô hiểu, cô biết rõ những người giàu như nhà cô luôn phải tìm người môn đăng hậu đối... Vậy mà cha cô không cần tiêu chí đó... ông đã mong mỏi đến như vậy, cô từ chối được sao...
"Con sẽ... Giờ con đi thăm ruộng con ưng cô nào con dắt về cho cha liền luôn"
Ông chỉ cười xoa nhẹ đầu cô trong có vẻ ông rất hài lòng về lời cô nói.
.....
Cô hôm nay khoác trên mình bộ tây trang, chậm rãi rảo bước trên con đê. Nhìn người dân cực khổ như vậy mà còn bị địa chủ ức hiếp thì chỉ biết thở dài. Cũng may nhà cô không phải loại thích cậy quyền kia... Dừng chân ở gốc dừa, cô khẽ ngồi xuống