Tâm trí cô dạo gần đây lạ lẫm vô cùng khi cứ nhớ mãi nụ cười sáng lạng kia... Cả người con gái chất phát kia nữa... Lòng cô muốn gặp lại người ta. Ngồi trước đống sổ sách mà cô chẳng thể nào tập trung được cứ nghĩ mãi làm sao để gặp lại người ta đây...
"Làm sao bây giờ..."
Sau một ngày bù đầu với sổ sách, cô không mệt mỏi mà lại hào hứng vô cùng. Nhanh thay cho mình bộ bà ba rồi đem túi trái cây nhờ con Mận mua ban sáng mà đi ra khỏi nhà. Đứng trước ngỏ căn nhà tranh sập xệ, cô cứ lấp ló một lúc rồi mới dám đi vào.
"Chú Kim con mới sang..."
Người đàn ông đang cậm cụi làm cái lộp tre nghe có người gọi mình liền ngẩng đầu lên.
"Cậu hai, quý quá cậu sang chơi. Mời cậu vào trong uống trà... Nhà tôi không giàu sang mong cậu đừng chê"
Ông niềm nở lau tay vào quần cho sạch rồi dẫn cô vào trong.
"Gọi cháu là hai Tú hay Tú được rồi. Chú đừng khách sáo, con có mai chút trái cây qua chú ăn lấy thảo nha chú"
Cô đặt túi trái cây lên bàn, miệng nói nhưng mắt cứ nhìn ngó xung quanh như muốn tìm ai đó...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không biết hôm nay cậu hai sang đây có chuyện chi đó đa? Nếu là chuyện tiền lúa con khất cho chú vài hôm được không con..."
"Con nghe bác gái mấy năm nay trở bệnh nên con sang thăm"
"Làm phiền con quá..."
"Làng xóm láng giềng không chú đừng ngại. Chú cứ chuyên tâm trị bệnh cho bác gái... Tiền lúa chú cứ để đó, khi nào trả cũng được. Con không đặt nặng đâu"
"Chú cảm ơn con... Cảm ơn con nhiều lắm..."
Ông Kim không kìm nổi vui mừng nắm lấy tay cô rươm rướm nước mắt. Có ai hiểu được phận làm thuê làm mướn... phận nghèo như ông chỉ nghe vậy thôi là đã ấm lòng lắm rồi...
"Con không chê thì ở lại ăn cơm cùng gia đình chú nha con"
"Dạ chú"
Cô nghe vậy không chần chừ mà gật đầu lia lịa, chút nữa thôi là được gặp người ta rồi.
Bàn ăn được dọn ra chỉ đơn giản là món cá kho, canh chua cá cùng dĩa rau luộc. Vậy mà cô ăn ngon lành hơn cả đống sơn hào hải vị xa xỉ kia.
"Tú ăn được không con? Mấy món này con Ni nấu đó"
"Rất ngon chú, con chưa bao giờ được ăn ngon như vậy"
Trân Ni tuy khó chịu vì có người ăn trực nhưng được khen thì liền chun mũi tự hào. Tên này biết điều đấy.
Cơm nước xong xuôi, cô giành với em ra sau nhà rửa chén. Dù ông Kim có ngăn cản nhưng vẫn không thành.
"Cậu không biết làm thì đừng có giành"
Nhìn cô loay hoay với đóng chén thì không khỏi khinh bỉ. Đúng là cái đồ thích thể hiện mà.
"Vậy ai kia chỉ tôi đi... Ăn xong mà không dọn tôi sợ ai kia không cho tôi ăn trực nữa"
"Xìii cũng biết điều quá ha"
Bĩu môi một cái em cũng xoắn tay áo lên ân cần chỉ dẫn cô.
"Ni này em đã thích ai chưa?"
"Tay chân lúc nào cũng lắm lem như tôi, mỗi ngày còn phải nghĩ xem làm sao để kiếm tiền thì thời gian đâu mà tơ tưởng được ai"
Cô nghe vậy mà lòng vừa thương vừa