Cái lành lạnh khác xa cái nóng rát từ đâu xâm chiếm cả cơ thể, Trí Tú khó chịu mà mở mắt. Khung cảnh trước mắt cô quen thuộc đến lạ. Như phát giác được gì đó cô bật ngồi dậy nhìn đến bên cạnh mình... Là người con gái cô hận nhất Kim Trân Ni... Đưa mắt nhìn đến bộ đồ trên người mình là bộ bà ba đã sờn ướt sũng, Trân Ni bên cạnh cũng đồng dạng với cô. Nét mày chau lại, từng dòng kí ức cứ như thước phim tua lại... Đây là lần cô cứu em từ dòng sông này... là lần đầu cô và em gặp gỡ...
"Cô hai... Cô hai té ở đây nè... Trời ơi cô hai"
Con Mận hớt hãi chạy đến, nó phát hiện ra người cứu cô hai của mình liền cúi đầu cảm ơn rối rít. Nó thấy cô cứ bần thần liền tưởng cô bị thương ở đâu, nó nghĩ thì người ta cũng cứu cô hai nhà nó thôi nó đưa cô về mời Chú Sáu qua xem bệnh chắc ông không mắng mỏ gì đâu... Rồi cứ thẩn thơ với đóng tơ vò trong đầu mà cô theo chân con Lụa về nhà lúc nào chẳng hay.
"Cậu trai... Cậu trai..." ông hội thấy ân nhân của con gái mình cứ thẩn thờ như người mất hồn liền lên tiếng gọi.
"Dạ..."
"Cảm ơn cậu đã cứu con gái tôi nha. Để tui kêu tụi nhỏ đem đồ cho cậu thay rồi dùng cơm với tui nhe"
"Dạ..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trí Tú không biết đáp gì thêm liền dạ rồi theo sau thằng Tí để lấy đồ. Cô đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh như lần đầu cô đến đây, trong lòng thắc mắc không thôi chả phải ban nãy cô còn trong biển lửa cứu ông hội nhưng khi tỉnh lại thì... Lúc này cô mới giật mình ra ông hội vẫn còn khoẻ mạnh... vẫn còn đứng nói chuyện cùng cô. Vội đưa tay tát vào mặt mình, cái ran rát làm cô tỉnh táo hơn...
"Anh cho tui hỏi năm nay năm bao nhiêu vậy?"
"Năm nay Quý Mùi... Bộ anh từ nước khác sang sao mà không biết. Chắc anh té sông nên không bình thường rồi. May là con Mận nó đem anh về đây"
Cô nhẩm tính năm Quý Mùi... Chính xác là thời điểm cô gặp em. Với người thông minh như cô, liền nhận ra bản thân mình đã sống lại... còn quay về thời điểm bắt đầu bi kịch của đời cô... Cô khẽ nhìn lên bầu trời, tự hỏi ông trời là muốn trêu đùa cô sao? Muốn đem cô trải cái bi kịch kia lần nữa sao? Hay muốn cô làm lại cuộc đời... muốn cô tự thay đổi số phận mình... Hay ông trời cho cô cơ hội để trả hết món nợ mà Kim Trân Ni nợ cô...
Nghĩ đến em những việc làm thất nhơn của em lại ùa về xâm chiếm cả tâm trí cô... Đôi mắt cô chợt tối sầm lại, rồi khẽ bật cười ... Ông trời cho cô trở lại thì cô phải biết tự nắm lấy cơ hội này...
Quần áo tươm tất, cô không vội đi ra nhà trên mà lượn qua sân vườn, hình ảnh cô và em những ngày đầu cứ thế ùa về khiến cô hít thở không thông, tay cũng siết chặt, vành mắt đỏ đôi chút...
"Anh kia mau theo tui lên gặp ông, ông đợi anh dùng cơm nãy giờ"
"Tui xin lỗi, lần đầu tui tới đây tui hỏng biết đường nên đi lạc..."
"Tui hỏng trách gì đâu, tại nhà này rộng quá mà. Chỉ tại sợ ông đói nên tui hối thôi"
Cô khẽ cười rồi theo sau thằng Tí mà lên nhà trên gặp ông.
"Cậu trai cảm ơn con đã cứu con gái ta. Con bé nó không biết bơi chả hiểu sao mà té xuống sông may mà có con không thì..."
"Dạ ông đừng nói