Sau khi trở về Trí Tú cứ cầm lấy chiếc khăn tay mà thẩn thơ đến tận gần sáng mới có thể chộp mắt. Trân Ni cũng chẳng khá hơn là bao khi mãi vấn vương mãi nụ cười của người kia.
Cũng sau hôm đó người dân lại được dịp nhốn nháo, họ cũng chẳng biết vì sao chỉ sau một đêm cả người trên kẻ dưới của phủ tri huyện lại bị đày ra biển đảo, tài sản đều bị tịch thu và phân phát cho toàn bộ dân nghèo trong thành. Bọn họ chỉ nghe ngóng được con trai tri huyện đã mạo phạm đến Thái Tử điện hạ... Nhưng người dân trong thành chẳng lấy một tia tiếc nuối ngược lại họ lại rất vui vẻ biết ơn vị Thái Tử kia vì từ giờ không còn kẻ hà đáp họ nữa...
"Điện hạ hôm đấy người cố tình để hắn ta ra tay..." Lệ Sa đứng phía sau chăm chú nhìn bóng lưng Trí Tú cất tiếng hỏi.
"Muốn làm việc lớn chớ nên nóng vội, ta nên lấy lui làm tiến"
Lệ Sa gật gù hiểu ý, quả thật vị Thái Tử của y là một người thâm sâu quỷ kế mà.
"Chuyện ta nhờ ngươi..."
"Nàng ta là con gái một của Kim Tử Huân một đại phu có tiếng trong thành dù nhiều lần được đề cử tiến cung nhưng luôn từ chối. Hmm Trân Ni cô nương dù được nhiều trai tráng trong thành hỏi cưới nhưng nàng ta luôn từ chối... Điện hạ là đang để ý đến nàng ta sao?" Lệ Sa đợi mãi chẳng có câu trả lời liền hiểu được tâm ý của chủ tử mình, y chỉ biết cụp mắt thấp giọng khẽ nói.
"Nhưng thân phận của người... Chỉ sợ nàng ta..."
Lệ Sa theo cô nhiều năm như vậy, cô là biết điều y nói là gì. Trí Tú làm sao quên được lớp vải trắng dày cộm nơi ngực mình cơ chứ... Nhưng cô phải làm sao đây khi tâm trí cứ lẫn quẩn mãi bóng hình ủy mị của Kim Trân Ni nàng...
Người đời thường nói ái tình là thứ gì đó rất phi thường, dù cho con người có sắt đá, lãnh đạm, lí trí đến mấy cũng đều cuồng si ái muội vì hai chữ ái tình ...
Trân Ni nàng ngồi trước gương tỉ mỉ hoạ mắt, điểm hồng cho đôi má mình, nàng liên tục ngắm nhìn mình trong gương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tiểu thư người đã quá xinh đẹp rồi, không phải soi gương nữa" Thái Anh ngáp ngắn ngáp dài nói với tiểu thư của mình.
"Ta... Ta chỉ sợ Kim công tử không ưng mắt" Nhắc đến cô nàng liền ngại ngùng mà cúi gầm mặt.
"Người ta chỉ là hẹn tiểu thư để trả lại khăn tay... Á à tiểu thư là để ý Kim công tử đúng không. Ôi trời ơi lão gia sắp phải mất con gái rượu của ngài ấy rồi" Thái Anh không kiêng nể cười lớn buông lời chọc ghẹo khiến nàng chẳng thể ngẩn mặt.
Thoáng đã đến giờ hẹn trong bức thư, Trí Tú khoác trên người bộ y phục sắc tím nhạt đứng ở lương đình trên đồi hoa anh đào ở phía sau thành liên tục đi tới đi lui làm Lệ Sa hoa cả mắt.
"Lệ Sa sao giờ này nàng ấy chưa đến... Liệu có xảy ra chuyện gì sao?"
"Điện hạ là người đến sớm còn cả nữa canh giờ mới đến giờ hẹn..." Lệ Sa chán nản nói
Nghe vậy Trí Tú mới dừng bước mà đứng yên nhìn về con đường mòn trải đầy hoa đào kia. Cuối cùng người mà cô chờ đợi cũng xuất hiện, thân ảnh nàng khoác trên người bộ y phục sắc tím nhạt dường như đồng bộ với Trí Tú... Giờ đây nhìn cả hai như cặp tình nhân thực thụ...
Làn gió thoáng qua khẽ lay động vài nhành đào mang theo từng cánh đào hồng nhạt bay đến bao quanh cả hai người. Trí Tú thẩn thơ nhìn nàng, đôi má ửng hồng phúng phính, cả đôi mắt xếch được kẽ tỉ mỉ, cánh môi mỏng được điểm chút son... quả thật hôm nay Trân Ni nàng tuyệt mĩ hơn cả hôm hội hoa đăng... Kim Trân Ni dường như muốn rút cạn sinh lực của Trí Tú đây mà.
"Kim công tử đợi ta có lâu không?"
"Không... Không có" Biết mình thất thố Trí Tú có chút ngượng mà lấp bấp.
Cả hai cứ mãi chìm đắm trong cảm xúc riêng mà không để ý rằng lương đình giờ đây chỉ còn mỗi thân ảnh hai người.
"Kim... Kim tiểu thư chúng ta cùng ra thành dạo được chứ?"
"Ân... huynh cứ gọi ta là tiểu Ni... Ta... Ta rất thích nghe huynh gọi như vậy"
Dứt lời Trân Ni liền muốn đào lỗ mà chui xuống đất, nàng chẳng hiểu sao lại có thể nói như vậy. Trí Tú nghe vậy lòng như mùa xuân về cánh môi liền cong lên. Cứ thế hai người một cao một thấp đi song song, lâu lâu hai bàn tay cứ va vào nhau rồi lại ngại ngùng rụt lại... sâu thẳm trong tim họ lại len lỏi những cánh hoa chớm nở của tình yêu niên thiếu... Nhưng lại là cánh hoa mỏng manh lay lắc trước những cơn gió của đời vô thường...
Chẳng biết là từ bao lâu... Cũng chẳng biết là từ khi nào... Lương đình trên đồi hoa anh đào mỗi ngày đều xuất hiện bóng hình của đôi tình nhân trẻ...
Làn gió dịu nhẹ khẽ đi qua mang đến vài cánh hoa sắc hồng đáo lên mái tóc óng ả của nàng, Trí Tú không ngần ngại mà đưa tay lên lấy nó xuống, giọng nói trầm ấm vang lên.
"Tiểu Ni thứ ta sợ nhất là một ngày nàng đột ngột rời xa ta..."
"Ta chỉ sợ hai điều thôi. Điều đầu tiên là huynh sẽ rời xa ta thật nhanh... Như cách huynh bước vào đời ta vậy..."
Giọng Trân Ni phát ra nhẹ tênh nhưng đâu đó lại nghe được một tia chua xót.
"Vậy điều thứ hai là gì?" Trí Tú tò mò nhìn sâu vào đôi mắt nàng.
"Ta không nói"
Nàng khẽ đẩy Trí Tú rồi xoay lưng bước đi, cô chỉ biết phì cười rồi đuổi theo nàng...
"Tiểu Ni, theo ta đến nơi này"
Dứt lời Trí Tú đan tay vào tay nàng cùng nha đi về phía đông lương đình. Con đường mòn được trồng rất nhiều loài hoa nở rực cả đoạn đường. Dừng trước ngôi nhà gỗ nhỏ ở giữa rừng trúc, cô cất giọng nhẹ nhàng nói
"Nơi này là cấm địa của ta, chỉ có ta và Lệ Sa biết thôi"
"Vậy huynh còn đưa ta đến đây làm gì?" Trân Ni mờ tịt hỏi lại.
"Vì tiểu Ni là ngoại lệ của ta..."
Tình trông như đã, Trí Tú không ngại ngùng cúi người đặt lên trán Trân Ni một nụ hôn đầy sự trân trọng. Yêu thương chính thức nở rộ... nở rộ như con đường hoa kia... nở rộ cho một tình yêu tinh khiết của đôi trẻ...
"Ba hoa" Trân Ni ngượng ngùng úp mặt vào lòng ngực Trí Tú, hít lấy cái mùi hương thanh mát đặc trưng của cô.
Đã vài ngày trôi qua, Trân Ni chẳng nhận được tin gì từ