Hôm nay khen thưởng học sinh có thành tích học tập tốt, dĩ nhiên không thể thiếu cái tên Kim Jennie học sinh hai năm liền đứng đầu trường. Cầm phong bì tiền trên tay, trùng hợp hôm nay lại là sinh nhật của cô. Vừa tan học em liền đến trung tâm thương mại lượn một vòng cuối cùng em dừng lại ở một cửa hàng trang sức...
...
Từ bệnh viện về Lisa liền kéo Jisoo về thư phòng liên tục chấp vấn.
"Kim Jisoo cậu điên rồi sao? Dù gì chỉ là thằng nhóc cấp 3 háo thắng gây với cậu một chút mà cậu cho người tông nó còn nữa cái mạng đã vậy cậu còn muốn tiếp nhận điều trị nó... Cậu là bác sĩ, cái nghề để cứu người đó Kim Jisoo..."
"Đó là cảnh cáo thứ rác rưởi đó nữa cái mạng là còn may cho nó. Ai bảo nó đụng đến giới hạn của tôi"
Lisa buông lỏng cổ áo Jisoo ra thở dài một cái, bản thân nhớ ra điều gì đó liền thấp giọng hỏi.
"Vì Jennie đúng không?"
Nhìn cách Jisoo im lặng Lisa càng chắc chắn hơn về phán đoán của mình. Đúng vậy giới hạn duy nhất của Kim Jisoo hiện tại chính là Kim Jennie...
"Cậu mau trả lời tôi"
"Phải là thằng chó đó buông lời xúc phạm đến Jennie nên tôi mới cảnh cáo nó"
"Cậu yêu con bé?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không phải chuyện của cậu"
Lisa thở dài ngồi phịch xuống ghế nhìn chầm vào cô.
"Tôi và cậu là bạn từ tiểu học đến bây giờ, tôi làm sao không hiểu con người cậu.
Đừng nghĩ những chuyện hai năm trước cậu làm tôi không biết. Cậu là người tống tên Han vào tù, cũng là cậu bảo Chaeyoung khiến hắn ở tù chung thân. Cái ngày hắn tự tử cậu đã xuất hiện ở trại giam... Còn cả tá chuyện cậu làm vì em ấy"
Ngưng một lúc Lisa trợn mắt hỏi tiếp.
"Hay vì con bé quá giống chị ấy?"
*Bộp*
Như tiếng vật gì rơi xuống sàn, cắt ngang cuộc cãi vã. Trước khi rời khỏi Lisa không quên gằn giọng với cô.
"Cậu là bạn tôi nhưng Jennie tôi rất quý em ấy. Jennie là Jennie, còn chị ấy đã qua đời lâu rồi. Tốt nhất cậu nên rạch rồi với con bé. Nếu tôi thấy em ấy đau khổ vì cậu. Thì cậu coi chừng tôi đấy"
Lisa vừa xuống lầu đã thấy Jennie đứng thất thần ở cửa, trong lòng nghi hoặc nhưng nhìn cặp sách còn trên vai em thì vội xua đi. Có lẽ bé nó chỉ mới học về nên mệt thôi.
"Em mới về sao? Hôm nay chị thấy em mệt thế?"
"Dạ... Hôm nay bài hơn nhiều em hơi mệt. Chị đến lâu chưa, đợi em nấu cơm rồi mình cùng ăn luôn" Jennie gượng cười nói.
"Lisa cậu còn chưa về?"
Liếc cái người vừa đuổi mình một cái, quay sang liền cười tạm biệt với em. Đợi bạn mình rời đi coi nhanh chân hướng ra cửa cầm lấy balo cho em.
"Hôm nay chị muốn ăn ngoài, em lên phòng nghỉ ngơi đi. Tối chút rồi chúng ta cùng đi"
"Dạ"
Jennie giành lại balo rồi đi một mạch lên phòng, bỏ cô ngơ ngác nhìn theo không hiểu chuyện gì.
...
Jisoo chu đáo nướng từng miếng bò trên đá rồi đặt vào dĩa em. Cô quan sát hôm nay Jennie cứ thơ thẩn mãi, chẳng biết là chuyện gì.
"Sao chúng ta không ăn ở nhà... Hôm nay em định nấu canh rong biển cho chị..."
"Cô chủ nhiệm nhắn chị về việc em được khen thưởng. Bữa ăn này như phần thưởng cho em. Canh rong biển chúng ta ăn lúc nào cũng được mà"
Nhìn nụ cười dịu dàng của cô, bao suy nghĩ lúc chiều như bị đánh bay. Em chau mày bậm môi với cô.
"Nhưng hôm nay là sinh nhật chị mà..."
Tay cầm đũa cô khựng lại, nhìn vào đồng hồ đeo trên tay, đúng thật hôm nay là sinh nhật cô... Từ nhỏ ngày này đối với cô cũng chả ấn tượng gì mấy, trong tiềm thức đây chỉ là ngày cô xuất hiện trên cuộc đời khắc nghiệt này.
"Xin lỗi chị không nhớ. Vốn dĩ với chị ngày này cũng như bình thường thôi"
Jennie nhìn nụ cười gượng của cô, tim lại nhói. Dường như em cảm nhận được sự cô đơn, tủi thân ẩn sau nụ cười và ánh mắt ấy... Bởi lẽ bản thân em từng như vậy...
Sau bữa ăn cả hai không muốn đi đâu cả chỉ muốn về nhà thôi. Có lẽ ở cùng nhau sở thích của Jisoo cũng ảnh hưởng đến Jennie một phần... Vào nhà nhà chưa được bao lâu em chạy ào ra sau vườn đem chậu linh lan mình cất công trồng ôm trong lòng ngồi trên giường nơi phòng ngủ của cô đợi cô từ nhà tắm. Đợi một lúc cô cũng thay đồ xong, nhìn chiếc sơ mi rộng hở cúc đầu làm thoắt ẩn hiện chiếc cổ trắng ngần... Jennie khẽ nuốt khan, dường như dục vọng che mờ mất lí trí khiến em quên đi cuộc cãi vã của cô và Lisa lúc chiều...
"Em... Em sao đột ngột sang đây..." Vì bất ngờ nên cô hơi lúng túng.
"Chậu linh lan em đã trồng rất lâu may là ra hoa kịp lúc. Quà