Lượn lờ nhà sách cả buổi cô mới chọn được vài cuốn sách ưng ý, đi ngang kệ sách cho trẻ lớp một cô lại nhớ đến em không ngần ngại lấy thêm vài cuốn, rồi quay sang quầy bút lựa thêm vài cây rồi mới chịu về.
Tối đến lại ở thư phòng như thói quen Jennie đem sữa ấm lên cho cô. Khẽ đặt ly sữa lên bàn em chăm chú nhìn dáng vẻ đọc sách đến quên trời đất của cô. Ở cạnh Jisoo, em dần sinh ra một sở thích mới... Thích dáng vẻ tập trung của cô.
"Jennie em đến đây"
"Dạ?" Vì gọi bất ngờ em không tránh khỏi giật mình.
Jisoo đứng dậy kéo em ngồi vào ghế, đem những quyển tập lúc chiều đã mua ra đặt trước mặt em.
"Chị cái này..." Em biết chứ, biết nó là gì chứ.
"Tôi dạy em" không lòng vòng cô trực tiếp vào vấn đề
Thấy em vẫn còn nhìn mình, cô xoa lấy đầu nhỏ, ôn nhu nói.
"Đừng ngại, học là suốt đời tôi vẫn còn phải học đây. Nào không biết thì ta học, tôi học cùng em"
Jennie nhìn cô mắt ươn ướt, vậy là em sẽ được học chữ như bao người khác sao? Về sau em không còn phải tự ti về bản thân mình nữa rồi... Nhưng mà Jisoo đối tốt với em như vậy, em lấy gì mà đền đáp cô đây...
"Bé con, hôm nay vừa hay tôi rãnh chúng ta bắt đầu luôn nhé"
Cái xoa đầu đó, cái nụ cười đó của Jisoo vào khắc ấy như in sâu vào tâm trí của Kim Jennie 16 tuổi... Làm em chấp niệm đến cả đời người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một đêm Seoul hoa lệ đầy sao, thân ảnh lớn ân cần cầm tay người nhỏ cẩn thận viết từng chữ... Cả thư phòng ảm đạm giờ lại thêm tiếng cười khúc khích, đèn phòng hôm ấy cũng sáng bừng hơn, chắc là hoà cùng ánh trăng hắt vào...
...
Jisoo vừa tắm xong bước xuống lầu đã nghe mùi thơm nức mũi khiến bụng cô réo lên. Không nghĩ ngợi cô đi thẳng đến bếp thì ra Jennie đang cậm cụi chiên xào cái gì đấy.
"Trễ rồi sao em không nghỉ ngơi, chị ăn tạm gì đấy là được rồi"
"Không sao, em nấu mấy món đơn giản thôi. Hôm nay em nghĩ chị sẽ ăn ở hội thảo rồi chứ" Hiếu kì em dừng tay xoay hẳn người lại nhìn cô.
"Chị chỉ muốn ăn mấy món em nấu nên gấp rút quay về"
Đối diện với ánh mắt thâm tình của Jisoo em ngượng chín hai má, lúng túng quay lại làm tiếp việc của mình. Em cẩn thận đặt món cơm rang cùng bát canh giải rượu đến trước mặt cô.
"Chị ăn đi, em gọt ít táo cho chị..."
Vừa định rời đi em đã bị cô kéo lại mất đà mà ngồi hẳn lên đùi cô. Dù ở cùng nhau đã lâu nhưng chưa từng có hành động nào quá thân mật... Là lần đầu cả hai được tiếp xúc gần như vậy...
"Để chị ôm em một chút thôi, hôm nay chị mệt quá"
Nói rồi Jisoo rút sâu vào sau gáy Jennie, say mê hít lấy mùi sữa tắm hương hoa nhài khiến cô cảm thấy dễ chịu. Nhưng hành động này vô tình làm em run lên một trận, tay khẽ siết chặt tạp dề hình gấu nâu.
Hình như lượng cồn trong người khiến cô bạo gan hơi khi thấy em không phản kháng. Cô rê môi dần đến vành tai phả lên đó làn hơi nóng rực, chẳng an phận cô đưa lưỡi đánh vòng tròn lên vành tai em... Bàn tay dần mơn trớn đến những nơi cấm kỵ hơn, đến khi em vùng dậy cô mới hoàn hồn bối rối nhìn em...
"Chị... Chị ăn xong cứ để chén bát vào bồn. Em... Em xin phép ngủ trước"
"Jennie... Chị..."
Cô cố gắng muốn nói gì đó bào chữa cho hành động sai trái của mình, nhưng mọi thứ trong đầu cô giờ phút này chỉ là một mảng trắng. Đến khi tiếng cửa phòng em đóng lại cô mới bừng tỉnh vỗ lên đầu mình vài cái như sự trừng phạt.
"Mày điên rồi Kim Jisoo..."
Không riêng gì cô, Jennie đóng cửa xong cũng chạy ào xuống giường lăn lộn một lúc mới thôi. Nằm nhìn lên trần nhà, em đặt tay lên ngực mình tự hỏi cảm xúc bây giờ là gì... Tim em nó lạ lắm cứ đập liên hồi, mà cái sự thân mật kia chẳng hề làm em khó chịu hay ghê tởm chút nào... Ngược lại em còn cảm thấy thích thích...
Đêm đó có hai người không ngủ, một dằn vặt... một tò mò vì những thứ mới mẻ...
...
Chuyện ngày hôm đó cả hai chẳng ai dám nhắc lại, cô vì ngại với em mà cả tuần đều trốn ở bệnh viện. Hôm nay vốn là ngày nghỉ cô định về nhà thì nhận cuộc gọi từ Chaeyoung.
"Chị nghe"
"Chuyện chị nói lần trước thủ tục đã xong chỉ cần đem đến bộ phận định danh là được. À phiên toà kia tuần sau mở"
"Ừm, chị muốn án phạt đụng khung"
Tắt máy cô gấp rút quay về nhà, mọi thủ tục định danh và hợp pháp hoá việc nuôi dưỡng em đã thuận lợi, bây giờ chỉ cần đưa em đến xác nhận là được. Không thèm đánh xe vào sân, cô mở cửa trực tiếp đi thẳng vào nhà không thấy em. Lo lắng ập đến cô vội chạy ra vườn, nhìn thấy em chăm chỉ học chữ mắt cô sáng rực lên, như đứa trẻ vô thức gọi tên em.
"Jennie"
Nghe được chất giọng em mong ngóng mấy hôm nay, lòng lại rộn lên quay phắt lại nhưng nhớ về đêm hôm đó em ngại mà ngượng vô cùng.
"Sao chị về sớm vậy..."
"À hôm nay chị nghỉ. Em lên lầu thay đồ đi rồi theo chị