Bỏ công việc ở bệnh viện, cô lái xe như bay về nhà. Đẩy cửa thử phòng cô sấn đến ngăn tủ bị khoá kĩ càng đem khung ảnh ra xem thật kĩ rồi ngồi sụp xuống đất vò rối tung mái tóc mình.
"Không thể nào... Không thể nào... Chị Jieun... Jennie... Không thể..."
Giờ đây cô đã biết lí do cô chú ý đến Jennie là gì rồi... Là vì em giống với Kim Jieun... Có lẽ vì thế trong lòng cô nảy sinh cảm giác thân thuộc, muốn quan tâm...
*Cạch*
Tiếng đóng cửa từ phòng khách khiến cô bừng tỉnh vội vàng cất đi khung ảnh. Vừa lúc đó Jennie chạy vào thấy cô ngồi dưới sàn thất thần liền lo lắng quăng cả balo chạy ào đến ôm cô.
"Jisoo chị ổn không... Đã xảy ra chuyện gì. Chị đừng làm em sợ mà..."
Tiếng nấc nhẹ của em làm cô choàng tỉnh, nhìn vành mắt đỏ hoen ướt đẫm của em cô xót xa lau đi rồi ôm lấy em.
"Chị xin lỗi... Chị xin lỗi... Em đừng khóc"
...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cả đêm ôm em vào lòng, sao hôm nay lòng cô rợn sóng thế này chẳng giây nào được bình yên. Đau đớn nhìn em ngủ say, cô tự hỏi bản thân phải làm thế nào để kết thúc chuyện này... Một kết thúc dù đau nhưng không làm em vướng bận. Đây có lẽ là nghiệp báo mà cô phải trả cho những gì mình gây ra. Sai trái vẫn là sai trái, dù đã ân hận, tự dày vò bản thân bao năm nhưng cô vẫn phải trả giá. Đây chính là quy luật nhân sinh...
Jisoo thừa nhận tình cảm dành cho Jennie là tình yêu, tình cảm chân thật xuất phát từ trái tim cô. Chứ chẳng phải kiểu tình cảm xem Jennie là thế thân hay gì cả. Bởi ngay từ ban đầu gặp em cô còn chẳng để ý đến chuyện em có điểm giống với Jieun nữa là.
"Soo à... Đừng bỏ em... Em chỉ có chị... Chị là tất cả là gia đình của em..."
Cô giật mình nhìn em chăm chăm thì ra là nói mớ. Đột nhiên trong đầu cô nảy ra ý định vô cùng ích kỷ... Muốn vứt bỏ tất cả mà giữ em bên mình.
...
Từ hôm biết chuyện cô lúc nào đi làm cũng mang một trạng thái thẩn thờ, vô hồn.
*Reng*
Chiếc điện thoại bàn reo, cô lười nhác nhấc lên nghe người y tá kia nói.
"Bác sĩ Kim, có người nhà muốn gặp cô anh ấy tên Jihyun ạ"
Cô ừm một tiếng rồi gác máy, đến rồi ngày này cũng đến rồi...
Đợi tầm 10 phút Jihyun cũng đến, đối diện với anh, Jisoo chẳng dám hé miệng nữa lời, bởi lẽ áy náy vì chuyện quá và hơn hết là chuyện của Jennie. Nhưng câu nói mớ của em ngày hôm đó cứ chạy mãi trong đầu cô... Suốt mấy mươi năm qua không có bọn họ em vẫn sống đấy thôi, là nhờ cô là có cô nên em mới được như hôm nay. Môi khẽ nhếch lên, sự tàn độc hiện rõ trên đôi mắt, tay xoay chiếc nhẫn ngón áp út.
"Em đợi tháng sau Jennie tốt nghiệp em cùng Jennie sẽ kết hôn. Em còn định chiều nay sang thưa chuyện với anh và ba Kim"
"KHÔNG ĐƯỢC"
Nghe được mấy lời kia Jihyun kích động dằn mạnh tay xuống bàn.
"Tại sao? Vì em ấy là trẻ mồ côi à? Anh à em không quan trọng việc đó"
"Jennie... Con bé là con ruột của anh và Jieun nó là đứa trẻ năm đó bị thất lạc... Em và con bé không thể chính là không thể" Anh thống khổ nhìn Jisoo bọn họ nói đến thích thôi còn không được huống chi là kết hôn.
"Lee Jihyun từ Jieun đến Jennie anh lần lượt