Từ lúc Jennie rời đi cô vẫn ngồi đấy, đến lúc bóng tối nuốt chửng mình cô vẫn không động tĩnh gì. Đến khi đèn đường hắt vào, đồng tử Jisoo dao động ánh mắt lộ rõ vẻ yếu đuối như muốn cầu xin người trước mặt mình.
"Sooya... Hắn ta bắt Jennie đi rồi. Hắn đánh em đau... Đau lắm..."
"Chị đem Jennie về cho Jisoo nhé, em gái ngoan của chị..."
"Dạ... Nhưng khi Jennie biết em giết mẹ em ấy thì sao đây chị? Jennie sẽ bỏ rơi em đúng không?"
"Không phải lỗi của em, mà Jennie ấy đang mang trong người đứa nhỏ của em. Sẽ không thể bỏ rơi Jisoo đâu"
Chợt Jisoo dùng tay đánh mạnh vào đầu mình, đôi mắt thống khổ.
"Là chị đúng không? Chị đã đưa Jennie đi cấy tủy"
"Phải chỉ có như vậy con bé mới bên cạnh em"
Nghe câu trả lời kia, Jisoo như phát điên điên cuồng đập đầu xuống sàn, miệng lẩm nhẩm không ngừng...
"Tại sao? TẠI SAO? Chị có biết Jennie còn nhỏ lắm không? Cơ thể em ấy làm sao chịu đựng được... Chị là đồ chết tiệt... Chị muốn hại chết người em yêu... Em ghét chị Kim Sooya... Em ghét chị..."
...
Jennie vừa đến biệt thự đã bị ba mình nhốt vào trong phòng, mặc em gào thét khàn cả giọng. Em lo cho Jisoo lắm, không biết cô có ổn hay không, mà lỡ cô làm gì dại dột thì sao đây. Nhìn cửa sổ, em nảy lên suy nghĩ táo bạo nhảy cửa sổ để trốn thoát. Chân vừa định bước lên ghế thì nhớ đến sinh linh trong bụng mình thì mọi ý định bay biến... Em mệt mỏi ngồi bệt xuống sàn với hàng ngàn suy nghĩ đang dày vò mình.
...
Trưa hôm sau, ông Kim từ sân bay về nhà. Ông Kim cùng hội bạn đi Jeju vẫn chưa hay chuyện gì xảy ra ở nhà nên trông ông vui vẻ lắm. Vừa vào nhà ông cảm nhận không khí có chút ngột ngạt. Thấy Jihyun chau mày nhìn khay đồ ăn được quản gia đem xuống.
"Có chuyện gì vậy?"
"Dạ ông chủ... Cô Jennie bỏ ăn từ chiều hôm qua đến nay" vị quản gia e dè nhưng vẫn nói.
"Jihyun nói ba nghe, tại sao Jennie lại ở đây? Chuyện gì mà con bé bỏ ăn..."
Jihyun ấp úng định nói thì bên ngoài Jisoo thất thỉu đi vào, đứng trước mặt ông Kim quỳ xuống làm ông Kim bất ngờ không kịp phản ứng.
"Jisoo con..."
"Ba à con xin ba nói anh Jihyun cho con gặp Jennie được không ba... Suốt 18 năm qua con chưa từng đòi hỏi gì, con xin ba lần này cho con gặp Jennie lần cuối được không..."
Ông Kim không biết trong thời gian ông vắng mặt mấy đứa nhỏ này đã xảy ra chuyện gì. Nhưng để Jisoo phải quỳ gối cầu xin ông thế này, chuyện chẳng nhỏ chút nào.
"Đứng lên đi con" ông Kim xót cho đứa trẻ này
"Ba à con xin ba, con hứa sau hôm nay con gặp Jennie, con sẽ biến mất khỏi cuộc đời em ấy..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"HAI ĐỨA RỐT CUỘC ĐÃ XẢY RA CHUYỆN GÌ?" Ông Kim lớn giọng.
"Ba à... Jisoo nó dám để Jennie mang thai. Hôm nay nó còn mặt dày đến đây xin xỏ. Con tuyệt đối không chấp nhận việc Jennie sinh ra đứa nghiệt chủng như nó"
*Chát*
Ông Kim thẳng tay tát một cái rõ đau vào mặt Jihyun khiến anh ta đứng không vững.
"Mất dạy, anh bảo đứa nhỏ trong bụng con anh là nghiệt chủng vậy con anh là gì? Anh đàn ông có ăn có học mà độc miệng vậy sao?"
Dưới sự chấp vấn của ông Kim, Jihyun không thể phản kháng bởi lẽ ông nói quá đúng.
"Quản gia Lee dắt Jisoo lên phòng Jennie đi, sẵn đem chút đồ ăn lên cho hai đứa nó"
"Con cảm ơn ba... Cảm ơn ba..."
Có được cơ hội, cô nhanh chân theo quản gia Lee. Đứng trước cửa phòng, bà ấy đưa khay đồ ăn cho cô rồi tra chìa khoá mở cửa...
"Cô Jisoo, Jennie từ hôm qua đã không ăn gì cô giúp tôi khuyên Jennie ăn chút gì nhé ..."
Jisoo gật đầu cầm khay đồ chậm rãi đi vào, nhìn căn phòng âm u chỉ có ánh sáng len lỏi qua khe cửa sổ mà lòng thắt lại. Jennie rất sợ bóng tối, cả đêm hôm qua chắc là em sợ lắm...
"Jennie..."
Nghe được giọng người thương, Jennie ngẩng đầu lên, đôi mắt nhoè đi, bờ môi khô khốc, mấp máy gọi tên người thương.
"Soo à... Em đang mơ phải không..."
Đặt khay đồ ăn lên bàn, cô ngồi xuống giường lau đi hàng nước mắt của em, rồi đặt lên đó nụ hôn.
"Là chị đây, em ăn một chút nha..."
"Không muốn...." Jennie ôm chặt lấy cô không dám buông, sợ như buông rồi cô sẽ biến mất vậy.
"Ngoan nào, nếu không chị về đấy"
"Đừng đi... Em ăn mà..."
Jisoo cười hài lòng, đem bát cháo đút em từng muỗng. Đợi em ăn xong, cô xoa đầu em, nhìn thật lâu muốn khắc sâu gương mặt em vào tâm trí mình.
"Em này, từ giây phút này chỉ được nghe chị nói. Tuyệt đối không được nói gì, nếu em không ngoan chị liền bỏ đi"
Em ngoan ngoãn gật đầu, không biết chuyện cô sắp nói là gì... Nhưng tim em thắt lại, nước mắt cũng tự rơi...
"Chị xin lỗi em vì tất cả... Từ đầu chị chỉ yêu mỗi Jiyeon mẹ của em. Chị chỉ xem em là người thay thế thôi. Và chính tay chị đã giết mẹ em, hại em phải khổ sở lưu lạc bên ngoài... Cả đứa nhỏ trong bụng em là chị vì muốn hơn thua với ba em, chị sẽ nói với anh Jihyun đưa em đi phá nó. Jennie ngày hôm nay em phải nhớ thật kĩ... Em phải hận chị, hận chị đến tận xương tủy..."
Dứt lời Jisoo xoay lưng dứt khoác đi một mạch ra ngoài. Mặc Jennie với mớ suy nghĩ hỗn độn. Jisoo của em hôm nay lạ lắm, rõ ràng là nói dối... Nhưng đâu đó lại có chút nói thật, em chẳng thể phân định được nữa rồi. Chạy nhanh ra khỏi phòng muốn giữ cô lại hỏi cho rõ, muốn nói những lời thật tâm với cô... Nhưng xuống đến lầu, Jisoo của em đã về rồi...
"Jennie con định đi đâu?" Jihyun nhìn con mình muốn ra ngoài liền hỏi.
"Con về nhà"
"Ở đây là nhà con, con còn muốn đi đâu?"
"Nhà? Con chưa từng xem đây là nhà"
"CON..."
"Từ rất lâu con đã chấp nhận việc mình là đứa mồ côi rồi. Từ rất lâu con đã xem Jisoo là nhà của con rồi, chỉ cần chị ấy là đủ rồi con không cần ai cả"
"Nhưng nó là đứa giết mẹ con..."
"Ba đừng nói vậy tội Jisoo của con. Chị ấy chưa hề muốn chuyện đó xảy ra. Jisoo đã dằn vặt bản thân 18 năm qua rồi đối với ba chưa đủ sao?
Nếu nói về lúc trước chính ba là người đến sau Jisoo, chính ba cướp mẹ đi khỏi chị ấy. Vậy chị ấy không thiệt thòi sao? Đến cả con ba cũng tranh về, chính xác là ba muốn hơn thua với chị ấy, ba muốn trả thù chị ấy phải không?
Con nghĩ không có lí do gì chỉ vì một đứa trẻ chỉ gặp một lần có nét giống vợ mình liền bày cách xét nghiệm ADN đâu..."
Nói xong em cũng rời đi để lại Jihyun vì bị nói đúng tim đen mà đứng như hoá đá...
...
Jisoo nhìn quay phòng sách của mình nơi lưu giữ nhìu kĩ niệm giữa cả hai. Từ những ngày đầu em rón rén vào phòng này, những ngày cô dạy chữ cho em, những ngày em ngồi đợi tận khuya chờ cô làm việc hay những ngày cô chờ em học bài thi... Rất nhiều kĩ niệm lần lượt ùa về trong đại não cô như thước phim tua chậm...
Đi đến trước gương nhìn vào đó thật lâu rồi bật cười, nụ cười thanh thản nhất cô từng có...
"Kết thúc được rồi..."
Dứt lời que diêm trên tay cô rơi xuống sàn, căn phòng nhanh chóng bị lửa bao trùm. Ngồi giữa sofa ôm lấy khung ảnh của cô và Jennie chụp lúc ở biển, ta mâm mê sợi dây chuyền được em tặng, nước mắt hai hàng mặc sức nóng căn phòng càng tăng lên...
*Cạch*
"JISOO... THEO EM RA NGOÀI... Khụ..."
Jennie đưa tay che mũi nhăn mặt vì mùi xăng, mùi khói nồng nặc.
Cô nghe giọng em bất giấc giật mình, nhìn em đang ở ngoài hàng lang, đang chuẩn bị tư thế nhảy vào đây...
"Jennie em không được vào đây... Mau trở v..."
Nói chưa hết lời cơ thể cô đã bị em ôm chặt lấy. Làm cô sững người một chút nhưng nhanh chóng lấy lại ý thức sợ hãi nhìn ngọn lửa sau lưng đã lớn dần sắp che kín cả lối vào và sắp lan ra cả hành lang.
"RA NGOÀI" Cô khó khăn đẩy em nhưng cơn đau đầu kéo đến... Cô biết cô sắp trụ không nổi cố gắng dùng chút ý chí cuối cùng đẩy em khỏi cửa tử này... Bởi cô sợ Sooya sẽ giữ em lại đây mất...
"EM KHÔNG, CHỊ MUỐN CHẾT THÌ CHÚNG TA CÙNG CHẾT"
"Tôi xin em... Aaaa làm ơn ra ngoài đi..."
Vùng vằng mãi đến lúc Jisoo ngồi sụp xuống sàn, em mới hoảng loạn ôm lay người cô. Chợt bờ vai mình bị cô siết chặt, đôi mắt cô bây giờ chẳng phải cô nữa rồi... Em biết bản thân mình đang đối diện với ai...
"Jennie ra ngoài"
"Sooya... Cùng em cứu Jisoo được không?"
Người kia nghe em gọi liền giật mình nhưng rồi cũng bật cười chua chát.
"Em đã biết rồi sao?"
"Em xin chị thương Jisoo... Cùng em cứu Jisoo được không..."