Đến chiều em lờ mờ chống đỡ thân thể mình ngồi dậy, căn phòng trước mắt sao lạ quá.
"Jennie à may quá con tỉnh rồi, ba và ông ngoại rất lo cho con" Jihyun rươm rướm nước mắt nắm tay con mình.
Jennie thẩn thờ nhìn hai người họ, phải rồi em là đến đây nhận lại gia đình mình... Hơn hết em muốn tìm hiểu về cái chết của mẹ mình... và tìm hiểu về cuộc đời của Kim Jisoo.
"Ông con có chuyện cần hỏi về Jisoo và cái chết của mẹ con"
Jihyun và ông Kim có hụt hẫng, trầm mặt một lúc nhưng rồi cũng thành thật với Jennie.
"Con muốn bắt đầu từ đâu?" Ông Kim hỏi.
"Cái chết của mẹ con và vì sao con thất lạc..."
"Ta còn nhớ lúc đó sau khi ba mẹ con bí mật giấu ta kết hôn ở Pháp thì 1 năm sau cùng con trở về. Năm đó mẹ con đối với Jisoo là tất cả, ngày con bé biết sự thật đã rất tức giận mặc kệ trời mưa mà lao ra ngoài. Mẹ con vì cảm thấy có lỗi nên đuổi theo... Không may lúc đó chiếc xe vì đường trơn mất lái mà đâm sầm vào mẹ con... Mẹ con đã dùng cả sinh mạng mình bảo vệ con... Nhưng cuối cùng trong lúc cấp cứu đã lạc mất con. Bọn ta đã không ngừng tìm kiếm con trong vô vọng nhưng trả lại cho chỉ là con số không... Ông mong con đừng hận Jisoo, chuyện năm đó là ngoài ý muốn, con bé đã sống trong tội lỗi suốt 18 năm qua rồi..."
Jennie vô thức rơi nước mắt, trong lòng nặng nề không thôi, gạt vội nước mắt em hỏi tiếp.
"Jisoo tuổi thơ chị ấy đã trải qua những gì vậy ạ..."
Lúc này ông Kim có chút bất ngờ nhưng rồi cũng hồi tưởng lại mà tường tận cho cháu mình nghe.
"Ba mẹ Jisoo kết hôn do sự sắp đặt, một hôn nhân không hạnh phúc. Jisoo đáng thương ra đời bọn họ chỉ xem con bé là sự cố nên chẳng yêu thương gì mấy. Đến khi con bé 8 tuổi thì bọn họ ly hôn khi đã tìm được hạnh phúc riêng cho mình. Ta nhớ lần đầu Jisoo cùng lão Kim đến đây cái sự u uất trên gương mặt non trẻ đó ám ảnh ta đến tận bây giờ. Nhưng nhờ có Jiyeon mẹ con, ta thấy con bé nó mỗi ngày cười nhiều thêm một chút... Lúc đó ta đã biết Jisoo đối với mẹ chẳng khác nào là lẽ sống của con bé..." Ông Kim thở dài lau nhẹ khoé mắt nói tiếp.
"Không lâu sau thì lão Kim cũng qua đời, người thân duy nhất của con bé cũng chẳng còn. Sự việc của Jiyeon lòng ta có giận Jisoo nhưng lại thương con bé nhiều hơn. Bởi lẽ chuyện đó con bé chẳng muốn xảy ra cơ mà... Suốt 18 năm qua Jisoo mỗi ngày đều cố gắng bù đắp cho ta... Và luôn chuộc lỗi của mình mỗi ngày. Có lẽ điều này con không biết, Jisoo rất thích vẽ, con bé vẽ rất đẹp. Nhưng lại từ bỏ mà chọn lấy con đường bác sĩ. Năm đó ta vô tình đọc được những lời bộc bạch của Jisoo được ghi trên vở...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phải trở thành bác sĩ... Cứu thật nhiều người vì bản thân đã giết Jiyeon...
Đôi lúc ta tự hỏi... Đứa trẻ đó đã mạnh mẽ như thế nào sau nhiều đã kích như thế vẫn sống tiếp và trở thành bác sĩ tài giỏi như vậy..."
Jennie nghe xong tai như ù đi, em nghĩ rằng chỉ có bản thân em đáng thương... Thật không ngờ kẻ đáng nhất lại là cô. Càng biết sự thật em chẳng thể hận được Jisoo. Em là một đứa trẻ hiểu chuyện, vốn dĩ năm đó chỉ là tai nạn không ai muốn kể cả Jisoo cũng vậy... Em làm sao trách được.
"Trễ rồi con muốn về nhà với Jisoo..."
Lúc này Jihyun mới có phản ứng, muốn nói gì đó để giữ con gái mình lại nhưng ông Kim đã cướp lời.
"Ông mong con và Jisoo sớm dừng mối nghiệt duyên này lại. Ta không muốn hai bên cạnh nhau trong sự dày vò..."
"Ông và ba đừng lo, con thương Jisoo còn không hết..."
Nói rồi em loạng choạng mở cửa rời đi. Jihyun muốn đuổi theo nhưng bị ông Kim kéo lại.
"Để con bé nó đi"
"Ba à nhưng..."
"Nó rất giống Jiyeon ở điểm yêu ai là sẽ yêu hết lòng nhưng vẫn rất lý trí. Ta tin Jennie..."
...
Vừa thấy xe của Jisoo, em chạy ào vào tìm cô mà ôm chặt, oà lên một trận làm cô có chút bất ngờ.
"Soo à... Jisoo đáng thương của em... Em yêu chị... Em yêu lắm... Về sau có em rồi"
Tuy không hiểu những lời lấp lửng kia, nhưng em khóc lòng cô rất xót. Jisoo xoa tấm lưng nhỏ kia hôn lên trán, lên mắt, lên mũi như sự dỗ dành cho riêng em.
"Ngoan đừng khóc... Chị yêu em mà..."
...
Hôm sau em đến trường với trạng thái mệt mỏi. Nhưng nhớ đến Jisoo em nhanh chân đi đến lầu 5 phòng tư vấn tâm lý nơi có thạc sĩ tâm lý Wendy Son đang công tác.
"Ngọn gió nào đưa học bá Kim Jennie đến đây vậy?" Wendy hài hước trêu chọc nhưng thấy em không hé một nụ cười nên có chút quê mà làm bộ dạng nghiêm túc lại.
"Em muốn hỏi cô một số chuyện được chứ?"
"Tất nhiên"
"Em sẽ bắt đầu từ một câu chuyện..." Jennie chậm rãi kể tường tận lại, với hy vọng sẽ tìm được chiếc chìa khoá cho chuyện này.
Wendy trầm mặt sau khi nghe câu chuyện kia, tạch lưỡi nói.
"Không biết câu chuyện kia em biết được từ đâu nhưng cô gái kia thật đáng thương... Chả trách..."
"Sao ạ?" Jennie cau mày hỏi lại.
"Em không tự đặt câu hỏi tại sao cô ấy lại có thể sống đến bây giờ sao?"
"Em có nhưng em không tìm được câu trả lời"
"Người bình thường như chúng ta sẽ không hiểu được thế giới của họ, chúng ta luôn nghĩ họ là người mạnh mẽ, đã vượt qua nghịch cảnh. Nhưng đâu biết bản thân họ luôn trốn tránh, dần dà họ phơi bày ra một khía cạnh khác. Đa nhân cách ý cô là vậy...
Cô gái trong câu chuyện của em đã xuất hiện nhân cách thứ hai khi 10 tuổi sau những biến cố liên tiếp xảy ra. Sâu thẩm trong cô gái kia