Nhìn dĩa màn thầu nghi ngút khói, bụng nàng réo lên định đưa tay chóp một cái liền bị cô chặn lại.
"Bánh còn nóng, nàng sẽ bị bỏng"
Trí Tú cầm chiếc màn thầu cắn môi xé từng miếng nhỏ thổi nguội cho nàng. Trân Ni ánh mắt dao động nhìn cô, bản thân bỗng nhận ra từ trước đến nay luôn là Trí Tú quan tâm mọi thứ nhỏ nhặt cho nàng. Nhớ lúc trước mỗi lần dùng thiện cũng là Trí Tú chu toàn làm nguội thức ăn cho nàng... Trong khi Trí Thành kẻ nàng trao tâm lại nhàn nhã không để tâm đến.
"Trí Tú... Lần trước lúc ngươi bị thương ta không ở cùng ngươi. Ta..."
"Ta không để bụng đâu"
Nàng nhìn nụ cười nhẹ kia, lòng đột nhiên lại nhói... vội vã giải thích.
"Lúc đó ta vì giận ngươi lừa gạt ta... Nên ta đã về Kim gia, đến khi nguôi giận lại đến tìm ngươi. Bát canh hôm ấy là ta đã học từ mẫu thân hầm cho ngươi..."
Mọi hành động của cô liền dừng lại, ngẩng đầu nhìn thẳng vào nàng rồi bật cười thành tiếng... Cuối cùng cô cũng nhận được sự quan tâm của nàng... nhưng có nghĩa lý gì khi với cô chỉ là bằng hữu tốt nên nàng cứ vậy mà đối đãi.
Thà rằng nàng hận cô, đoạn tuyệt với cô. Có lẽ lòng cô sẽ nhẹ nhõm hơn... Bởi mấy ai hiểu được, con người ta dễ dàng tha thứ cho cái sai của một người, thì có chăng lòng họ người đó chẳng chiếm vị trí nào... Là chẳng đáng để tâm đến...
...
Cõng nàng trên lưng, cô cố gắng đi thật chậm để sự thân mật này được kéo dài thêm một chút.
"Trí Tú khóm hoa kia ban sáng ta còn thấy sao bây giờ lại biến mất"
"Thái Anh nói nàng trúng độc từ hoa đó nên ta sai người bỏ chúng rồi, ta trách phạt luôn kẻ trồng chúng"
"Ta chỉ là cảm nắng... Ngươi thật làm quá mọi chuyện thật không giống với một Trí Tú điềm đạm"
"Đó là vì nàng..."
Hiểu ý tứ của cô nên nàng chẳng dám nói gì thêm... Nàng đưa mắt buồn so nhìn ánh trăng mà thở dài một tiếng. Đời nàng được gả cho tấm phu quân thế này quả thật là tốt đi... Nhưng oan trái lại là nữ nhân, hỏi xem làm sao nàng có thể trao tâm chứ, sầu muộn đến độ vô thức bật ra câu nói cay nghiệt kia.
"Nếu ngươi là nam nhân thì tốt biết mấy... Ta đây có thể trao tâm cho ngươi rồi"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ta là nữ nhân thì không tốt sao? Nàng không thể trao tâm sao?"
"Đấy là đi ngược với luân thường đạo lý"
Trí Tú hít sâu vào, im lặng chẳng đáp câu nào. Nhiêu đấy thôi đã đủ rồi... Càng nghe thêm cô sẽ chết mất...
...
Hoàng cung lại được dịp nhộn nhịp, khi Bùi thái sư vừa trở về sau cuộc thăm hỏi nước láng giềng. Lần này nông sản Kim Quốc được nhận được vé thông hành từ nước láng giềng khiến hoàng thượng cao hứng, liền mở yến tiệc chiêu đãi.
"Nàng đã đỡ mỏi hơn chưa. Hay ta bẩm với phụ hoàng, chúng ta hồi cung nghĩ ngơi" Trí Tú theo thói quen lo lắng đưa tay luồn vào sau áo xoa lấy eo nàng.
"Đã đỡ rồi... Nè Bù tiểu thư trong quen lắm hình như ta đã gặp qua. Mà nàng ta cứ nhìn ngươi mãi"Trân Ni híp mắt tận hưởng sự thoải mái này. Mỗi lần yến tiệc cả mấy canh giờ, Trí Tú đều xoa thế này dần dà nàng chẳng còn ngại ngùng, ngược lại còn bày ra vẻ tận hưởng.
"Lần trước gặp thích khách nàng ấy cùng nhi tử của Khương tướng quân cứu chúng ta"
"Vậy sao... nhưng ánh mắt nàng ta thâm tình quá độ thật ghét"
"Nàng ghen sao?" Trí Tú cười khẽ nhướn mắt với nàng
"Nói điên"
Chột dạ nàng đánh nhẹ lên tay cô. Vậy mà vẻ đanh đá đó vào mắt cô lại vô cùng khả ái khiến cô cười rạng rỡ hơn hết.
"Nàng ta là đồng học với ta lúc ta học võ công trên núi cùng Sáp Kỳ, Lệ Sa. Mà lần này nàng ta lại theo phụ thân vào cung chắc có việc quan trọng"
"Hừ Ánh nhìn này chính là có tình ý với ngươi" Càng nhìn nữ nhân kia nàng càng không thuận mắt.
"Ta đã nhìn ra từ lâu"
"Vậy ngươi thì sao? Có phải cũng đã để ý nàng ta? Trí Tú ngươi mau nói" Chẳng biết vì sao càng nghĩ đến việc Trí Tú cùng nữ nhân kia cùng nhau, nàng lại sinh bực dọc muốn xé xác cả hai.
"Phụ hoàng, Bùi thái sư nhi thần xin phép cáo lui. Cũng đã muộn nhi thần sợ ảnh hưởng đến sức khoẻ của thái tử phi... Mong phụ hoàng thành toàn và Bùi thái sư thông cảm"
Trí Tú đứng lên dịu dàng đỡ tay Trân Ni rời khỏi điện trước ánh mắt dò xét của mọi người...
Về đến cung, Trân Ni vẫn chưa chịu ngủ mà liên tục hỏi cô.
"Trí Tú ngươi còn chưa trả lời ta"
Cô ân cần kéo chăn lên, nhìn cái bĩu môi kia cô vô thức bật cười.
"Nếu ta có thì sao?"
Trân Ni hàng mày chau lại, khẽ cắn môi mình... Là Trí Tú yêu thích vị công chúa kia sao? Nghĩ vậy tâm nàng liền không an ổn, mang máng lo sợ.
"Còn nàng nàng đã yêu ta chưa..." Cô trầm giọng hỏi.
"Ta..."
Đợi mãi chẳng nhận được lời nào nữa, cô miệng cười như chẳng có chuyện gì, xoa nhẹ đầu nàng rồi rời đi.
"Ta hiểu rồi... nàng an giấc..."
"Khuya rồi ngươi không ở đây với ta" Trân Ni bật ngồi dậy níu tay áo cô nhưng bị gạt nhẹ ra, bàn tay buông lơi xuống giường.
"Ta đến thư phòng xử lí chút việc. Nàng cứ ngủ trước"
Ra khỏi phòng Trí Tú lang thang đến sau hoa viên, nơi để cô trút mọi muộn phiền. Ngồi bệt xuống bệ đá, lớp vỏ mạnh mẽ như được cởi bỏ. Cô co gối nhìn ánh trăng dưới mặt hồ, nước mắt tự khắc rơi. Hỏi xem ngày ngày thân mật cận kề nhau, vậy mà trong lòng họ chẳng hề có mình... hỏi xem ở đời mấy ai chịu được viễn cảnh này... Bên nàng cô luôn khoác lên bộ mặt bất cần, chẳng quan tâm thế sự, mặc nàng đối đãi nhưng ai đâu hay sau vỏ bọc kia là tâm hồn chấp vá đến đáng thương.
Nhớ lần đó chỉ vì câu nói lúc mê sản của nàng mà cô đã chấp niệm... mang chấp niệm đến tận lúc chết đi....
"Kim Trí Tú... À không ta phải gọi ngươi một tiếng thái tử điện hạ"
"Châu Hiền... Là ngươi" cô vội gạt nước mắt không quay lại, nhàn nhạt trả lời người bạn lâu năm của mình
"Năm đó vì sao ngươi không một lời nào mà rời Cao sơn. Ngươi ban đầu vốn dĩ chẳng hề hứng thú với chuyện tranh quyền "
"Nhưng chốn cung đấu này, muốn bảo vệ người ta yêu... Ta buộc phải ở vị trí cao nhất"
"Nàng ta có từng hiểu cho ngươi không? Nàng ta suốt một năm qua đã động tâm với ngươi chưa?
Ngươi xem bản thân ngươi nhận được gì sau mọi chuyện. Kim Trí Tú một lần... chỉ một lần thôi hãy sống cho bản thân mình"
"Trân Ni là lẽ sống của ta..."
"Ngươi điên rồi... Yêu đến điên rồi..."
Châu Hiền ứa nước mắt chầm chậm ôm lấy tấm lưng gày gò kia. Vốn nàng ta đã được sư tôn mách bảo... nếu cứ tiếp