Khi gã đàn ông ngoảnh đầu với đôi mắt ngấn lệ và phát hiện vật-thể-bí-ẩn chạm vào mình không ngoài gì khác là một cánh tay robot, vẻ mặt gã lập tức trở nên "xuất sắc".
Sau khi nỗi sợ hãi về thế giới dị thường tan biến, lý trí của gã đã "lồng lộng" trở về.
Gã thử xâu chuỗi tất cả các dấu hiệu: âm thanh phát ra vô cớ, khối kim loại, và cả người máy chạm vào lưng mình.
Gã tất nhiên biết những robot công nghiệp này chỉ là công cụ hoạt động dựa theo chương trình, không có trí tuệ thực sự.
Nó tự hoạt động khi và chỉ khi chương trình gặp trục trặc.
Nhưng nếu chương trình có lỗi, tại sao tất cả lại chỉ nhằm vào gã?
Phải chăng ai đó đã cố tình lập trình?!
Gã sực nhớ tới một chuyện mà đột ngột nhảy dựng lên, bộ dáng chết nhát vừa rồi đã nhường chỗ cho vẻ hung thần ác sát.
Đúng lúc này, tất thảy người máy trong xưởng thình lình di chuyển.
Im lặng, ma quái không gì sánh được.
Chúng rõ ràng chỉ là những vật thể kim loại cồng kềnh, song lại chuyển động linh hoạt nom như vật sống.
Chúng đồng loạt đi về một hướng, đó là (hướng về) gã đàn ông toan xông lên tầng hai.
Thông số mấu chốt mà Dịch A Lam thêm vào cho chúng thông qua cơ sở dữ liệu chính là tốc độ.
Một khi hệ thống thị giác bắt được đối tượng chuyển động tốc độ cao, nó ắt ghì chặt đối tượng đó xuống đất.
Đương nhiên, cánh tay người máy chịu hạn chế nhiều mặt có bắt được gã hay không lại là chuyện khác, dẫu sao Dịch A Lam cũng chỉ mong rằng có thể trì hoãn một quãng thời gian.
Ngay cả khi phát hiện tất cả đều được điều khiển bởi chương trình do con người viết, thì cảnh tượng này vẫn đáng sợ theo cách rất riêng.
Gã đàn ông nuốt nước bọt, chẳng dám nhúc nhích dù chỉ một chút.
Một trong những robot có tay vận hành (1) bỗng nhiên ném khối kim loại ra ngoài; nó đập vào tường rồi rơi xuống đất, tạo thành một âm thanh bén nhọn cao vút.
(1) Tay vận hành: Là các robot hoạt động như những cánh tay của con người, Động từ "manipulate" trong tiếng anh nghĩa là điều khiển cánh tay.
Do đó, một con robot hoạt động như một cánh tay người để cầm nắm, sắp xếp, di chuyển, tương tác với đồ vật gọi là tay máy/ tay vận hành (manipulator).
Gã rốt cuộc nghiệm ra, rằng những tiếng động khó hiểu mà mình nghe trước đó đã xuất hiện như thế nào.
Chợt, gã mở to mắt: Khốn kiếp, lần này là âm thanh cảnh báo! Nó đang nhắc kẻ lập trình mình chuẩn bị lên lầu!
Gã bất chấp tất cả mà vượt qua phạm vi hoạt động của người máy, lao lên tầng hai.
Và ngay khi trông thấy Dịch A Lam, máu điên toàn thân của gã xộc thẳng lên đầu.
Nghe tiếng báo động, Dịch A Lam vội vội vàng vàng đẩy nhanh tốc độ xử lý dữ liệu.
Y mở bung cửa phòng thí nghiệm, cho toàn bộ thuốc nổ vào trong rồi nối thành một dây dẫn kéo tít ra ngoài.
"Mày làm cái gì đó!" Gã đàn ông gầm lên, khi vừa đặt chân lên hành lang.
Dịch A Lam nào còn rỗi hơi ngoái đầu nhìn gã.
Tình huống cấp bách, dẫu cho tính sát thương của thuốc nổ có kém đến đâu cũng không thể trì hoãn thêm nữa.
Đốt sợi dây dẫn dài nhất, y chạy thục mạng về phía cửa sổ đang mở rồi nhảy xuống từ tầng hai.
Mắt cá chân có vẻ đã sưng, song y vẫn phải cắn răng ngồi dậy chạy nhanh ra ngoài.
Gã đàn ông hoảng hồn, lật đật nhảy ra khỏi cửa sổ gần nhất.
Cả hai đều cố gắng chạy càng xa càng tốt.
Âm thanh kinh thiên động địa nổ vang sau lưng, khói và bụi mù dày đặc ngay lập tức bao trùm bán kính trăm mét.
Dịch A Lam gần như bị sóng xung kích hất văng ra xa.
Tòa nhà ba tầng tức khắc nghiêng ngả đổ sập; nửa bên phải gần phòng thí nghiệm đã trở thành mảnh vụn, nửa bên trái thì chỉ còn bộ khung nhơ nhuốc.
Dù bên trong có bao nhiêu bí mật, nay cũng đã chôn vùi theo đống hoang tàn.
Bên tai như ù đi của Dịch A Lam loáng thoáng nghe thấy tiếng mắng chửi xối xả của gã đàn ông đằng xa, nhưng y tảng lờ nó mà lao vun vút đến cổng nhà máy.
Lên con xe không người lái, Dịch A Lam chuyển sang chế độ lái bằng tay rồi bỏ chạy ngay lập tức.
Nhưng chưa chi, Dịch A Lam đã nghe thấy tiếng động cơ gầm rú – gã đàn ông nọ nổ máy đuổi theo.
Y thầm mắng, sao vừa rồi mình không đâm thủng lốp xe của nó nhỉ?
Đi hết đại lộ này rồi rẽ trái là vào đường cao tốc, còn rẽ phải ngay ngã giao là hướng vào khu đô thị thành phố Nam Thiết.
Dịch A Lam thoáng lưỡng lự, đoạn bẻ lái sang phải.
Trong hoàn cảnh chỉ có hai người họ lái xe trên đường cao tốc, cộng thêm tầm nhìn không bị cản trở, y ắt hẳn chẳng bao giờ có thể thoát khỏi gã điên phía sau.
Những tòa nhà trong khu công nghiệp vốn thưa thớt thấp tầng, chỉ khi vào khu đô thị với mật độ cao ốc và nhiều con phố cắt nhau thì may ra mới có nơi ẩn nấp.
Trời càng ngày càng tối, bấy giờ đã là 9 giờ 30 phút ngày 32 – thời gian thực tức 12 giờ khuya, màn đêm đã buông thật rồi.
Khi Dịch A Lam đến rìa thành phố, bầu trời đã hoàn toàn tối mịt.
Nơi đây khá ảm đạm, chỉ có thể trông thấy lờ mờ bóng mấy tòa nhà.
Đèn đường hiu hắt, ánh trăng mỏng manh cùng ánh sao lập lòe khó có thể chống nổi đêm nay.
Quy mô Nam Thiết vốn nhỏ, hệ thống thành phố thông minh kém tiên tiến hơn nhiều so với đô thị Nam Lâm.
Hơn nữa, Nam Thiết là một thành thị phát triển dựa vào nền công nghiệp – GDP của nó được thúc đẩy bởi các ngành công nghiệp ngoại vi; ngoài ra, hầu hết hệ thống điện nước đều nằm cạnh các nhà máy trong khu nhà xưởng.
Vì thế, sau sự xuất hiện của ngày thứ 32, các khu công nghiệp quy mô lớn ở ngoại thành vẫn còn đèn đóm mà cơ sở hạ tầng trong trung tâm đã chính thức tê liệt.
Giữa một nơi tối tăm yên tĩnh là thế, hai chiếc xe với đèn pha và tiếng rồ ga liên tục nghiễm nhiên bắt mắt không gì bàn cãi.
Dịch A Lam làm cách nào cũng khó thoát khỏi chiếc xe điên đang đuổi theo.
Y rẽ ngoặt và tận dụng điểm mù đến mức tối đa nhưng, chẳng có thời gian tìm một nơi thích hợp để trốn.
Gã đàn ông nọ vẫn có thể lần theo âm thanh mà tìm đến y.
Ngày 32 xuất hiện lúc 2 giờ 30 phút, nên các cửa hàng và nhà dân hai bên đường đều trong tình trạng khóa chặt.
Nếu cạy cửa hoặc trèo tường thì cũng mất một khoảng thời gian nhất định, điều này chỉ tăng thêm độ khó cho Dịch A Lam.
Hơn cả, gã đàn ông phía sau hãy còn bám dai như đỉa.
Nửa giờ giằng co, Dịch A Lam vẫn chẳng khá hơn.
Y cúi nhìn đồng hồ điện, chẳng cầm cự nổi bao nhiêu.
Và cả chiếc xe phía sau – lái suốt từ Nam Lâm đến đây, bất kể dùng xăng hay nhiên liệu mới ắt hẳn cũng còn rất ít.
Bấy giờ, đã trở thành cuộc thi xem ai chống chịu lâu hơn.
À, không.
Dịch A Lam chợt nghĩ, đây là chiếc xe không người lái – giá trị gấp mấy chục lần con xe quèn phía sau.
Y đang sở hữu một lợi thế rất lớn.
Dịch A Lam điều chỉnh thành chế độ lái tự động, đoạn cài một điểm đến cách khá xa nơi đây.
Y buông hai tay rồi lặng lẽ mở cửa xe; đương lúc xe quay đầu đi vào đường dân sinh, tầm nhìn của gã phía sau nhất thời bị chặn, y bèn cắn răng nhảy ra khỏi con xe những đang tăng tốc.
Lăn trên mặt đất hai vòng rồi lập tức lủi vào sau một dãy thùng rác, y thầm cảm tạ trời đất khi chính phủ luôn khuyến khích phân loại rác khiến năm cái thùng đặt liền nhau giúp mình có nơi lẩn trốn.
Chiếc xe không người lái chạy bon bon về hướng ngoại ô.
Con xe đằng sau đuổi theo sát gí.
Nấp sau thùng rác, Dịch A Lam lắng tai nghe tiếng động cơ gầm rú ngày một xa dần.
Y thở phào, tiếc rằng vẫn chưa nhìn thấy bộ dáng của kẻ đó; cho dù trở lại thế giới bình thường, y cũng chẳng thể xác định hung thủ là ai.
Đến khi thực sự an toàn, Dịch A Lam mới hay mình trông bết bát cỡ nào: Mắt cá chân phải sưng vù; vừa rồi nhảy khỏi xe đã lăn trên mặt đất hai vòng, cánh tay và cơ thể bắt đầu xuất hiện mấy vết bầm nhẹ.
Ngồi nghỉ thoáng chốc, Dịch A Lam gửi tin nhắn cho Lương Phi và chị y tá