ngày 32, hồi XIV
"Thằng Ba, thằng ba! Tình hình bên mày thế nào?"
"Thằng nhảy xe vẫn nằm trong tầm theo dõi của em.
Có vẻ như nó đang tìm chỗ trốn.
Anh Sáu, anh ở đâu?"
"Thằng khờ kia vẫn đang đuổi theo con xe trống! Má, biết khi nào nó mới phát hiện người ta bỏ chạy rồi nhỉ? Ha ha ha!"
"Thằng nhảy xe chạy tới khu bán thực phẩm rồi nè."
"Ồ.
Khu đó à, lựa chọn tốt đấy." Thủ lĩnh đam mê quân sự – Số 1, nhận xét.
"Chợ đầu mối ở tầng đối diện thông bốn hành lang, địa hình phức tạp hơn.
Cầu thang là nơi dễ thủ khó công, trốn cũng tiện.
Tòa này tổng cộng chỉ có ba tầng, nhỡ đâu bị chặn thì nhảy xuống cũng được.
Chưa kể có vài sạp đang dỡ hàng về đêm, nó có thể lấy nước hay đồ ăn nhằm bổ sung thể lực."
"Cơ mà, hai người này có quan hệ gì vậy? Tụi nó chạy tới Nam Thiết của mình làm gì?"
"Đéo biết nữa.
Nhưng tao thấy thằng kia thà bỏ xe còn hơn bị bắt, quan hệ cỡ nào cũng xấu."
"Ê, mấy chú nhìn kìa! Ờ quên, mấy chú nhìn không tới.
Thôi, để tôi truyền hình trực tiếp cho mấy chú.
Đây đây đây...!Thằng kia dừng xe lại rồi, chắc hết xăng.
Nó ra ngoài tìm con xe khác mà hình như không thấy chìa khóa, đi cạy bình xăng...!Ê, khoan! Con xe không người lái đằng trước cũng dừng rồi, chắc hết điện! Đậu má, tới công chuyện luôn!" Số 6 giơ ống nhòm nhìn đêm lên, tiếp tục phô cái giọng hí ha hí hửng.
"Thằng chả vẫn chưa biết xe không có người! Nó nổ máy...!Khoảng cách còn 100 mét, 50 mét, 10 mét! Ha ha, phát hiện ra rồi! Giận tới mức đạp mấy cái! Ôi trời, con xe này đắt lắm đó! Tiếc vãi!"
"Tiếc cái mẹ gì tiếc.
Chú dạo một vòng quanh Nam Thiết mình đi, tôi bảo đảm cũng có mấy nhà tậu xe không người lái."
Số 6: "Thằng nhảy xe xoay người ta như chong chóng, cao tay gớm nhỉ.
Bây giờ nó đang trở lại, vừa chạy vừa ngó dáo dác hai bên.
Chú Ba, bên chú sao rồi?"
Số 3: "Thằng nhảy xe trốn trong chợ đầu mối, im lìm à."
Bốn người còn lại không thể tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, bèn chêm vào vài câu nước đôi: "Nam Thiết không lớn, cũng chẳng nhỏ.
Thằng khờ kia tìm không thấy cũng về đây thôi."
"Hai thằng đó mau cút nhanh cho bố."
Số 6 thình lình lên giọng: "Thằng khờ kia tìm được xe rồi nè.
Nhưng..."
Chẳng mấy chốc, những người khác đã biết vì sao Số 6 đột nhiên im bặt.
Chiếc xe mới của gã kia lần lượt đi qua tầm giám sát của từng người, khiến họ phụt cười thành tiếng.
Gã hung thủ đang lái một con xe ba bánh thường dùng để thu gom rác chạy bằng điện, thậm chí còn bật cả loa phóng thanh.
Gã bảo: "Xin lỗi các bạn thành phố Nam Thiết, làm phiền ngay thời gian nghỉ ngơi của các bạn.
Tôi là giám thị trại giam thành phố Nam Lâm, đang truy bắt một tên tội phạm thừa cơ vượt ngục vào ngày 32.
Hắn là hung thủ của một vụ án liên hoàn, phương thức ra tay hết sức tàn nhẫn.
Mong các bạn hãy cẩn thận.
Nếu ai phát hiện kẻ nào có hành vi lén la lén lút, xin vui lòng cung cấp thông tin cho tôi.
Hắn cao khoảng mét tám mươi lăm, vóc dáng thiên gầy..."
Gã phát đi phát lại đoạn này, hướng miệng loa vào thành thị trống rỗng.
Màn đêm tĩnh mịch là một công cụ tuyệt vời giúp tiếng nói của gã được truyền đi xa.
Nhưng thành phố này có bao nhiêu dân? Nếu xui xẻo, e rằng chẳng còn một ai tồn tại.
Và dẫu có người, thì mấy ai chú ý tới một kẻ nhỏ bé đang hòa mình vào màn đêm.
Quả tình chẳng còn lựa chọn nào khác.
Gã cật lực kiếm nguyên liệu chế tạo thuốc nổ cả ngày trời hòng đánh bom phòng thí nghiệm, vậy mà từ đâu rơi xuống một kẻ phá sạch toàn bộ kế hoạch.
Giờ đây, chỉ có mỗi kẻ đó mới biết trong phòng thí nghiệm chứa gì.
Việc duy nhất gã có thể làm là moi hết thông tin từ miệng kẻ đó, đổi lấy tiền thuê bạc triệu nơi thế giới hiện thực.
Gã vốn chẳng muốn làm gì người nọ, thay vào đó còn đang tính toán làm sao ngỏ lời hợp tác đây này.
Gã vắt óc nghĩ suy suốt chặng đường: Người nọ biết lập trình trí tuệ nhân tạo, biết phải tránh gã để làm nổ tung phòng thí nghiệm; phản ứng đầu tiên khi trông thấy gã là chạy trốn.
Tất cả những điều trên cho thấy người nọ rất am hiểu về lĩnh vực lập trình và điều khiển robot, hơn nữa còn được ủy quyền bởi tập đoàn khoa học kỹ thuật Giản Đan; thông qua vụ việc lần này, e rằng người nọ đã có ấn tượng xấu về gã, thậm chí đoán được gã là hung thủ giết Giản Từ Minh.
Điểm mấu chốt cuối cùng về cơ bản đã loại bỏ khả năng hợp tác, rất ít người dám bắt tay với những kẻ sát nhân.
Vả lại, giết người trong thế giới này không gọi là "phạm pháp" – người nọ hẳn là nắm rõ sự thật ấy; phải thừa nhận rằng nếu đổi là mình, gã cũng chẳng dám mạo hiểm ở một nơi khỉ ho cò gáy này.
Nếu đã không tồn tại cơ hội hợp tác, vậy tốt nhất là giết người diệt khẩu.
Khi nhận ra nội tâm đang lóe lên suy nghĩ độc ác, gã bỗng dưng hốt hoảng.
Làm thế nào mà gã trở thành một kẻ tàn nhẫn đến vậy? – Gã tự hỏi.
Tuy bản thân chẳng phải người tốt gì cho cam, đã kinh qua nhiều thăng trầm và từng giết không ít người, nhưng hết thảy luôn có nguyên do.
Ít nhất, gã đã không xem mạng người là một trò đùa.
Chính cái thế giới chó má này, khiến gã mất đi nhân tính.
Gã bỗng nản lòng.
Thế giới mênh mông đến thế, gã làm sao tìm được người nọ chứ? Cũng như vậy, thế-giới-không-người rộng lớn này đang chứa hàng nghìn bí mật đáng giá cho bất kỳ ai đánh đổi cả gia tài trong thế giới hiện thực.
Sau một hồi lặng im, ai đó trong sáu người đứng trên những tòa nhà chọc trời cách nhau không xa lên tiếng hỏi: "Nó nói thật ư? Thằng nhảy xe là sát nhân hả?"
"Ừ, có khả năng đó.
Tại ngày 32, bất kỳ tên tội phạm nào cũng có thể vượt ngục.
Hơ, thằng cớm này trách nhiệm ghê nhỉ? Giờ mà còn truy bắt nữa chứ."
"Chưa chắc, cũng có thể thằng này chém gió."
"Nhưng nhỡ đâu là thật, để nó trốn ở Nam Thiết thì không hay lắm."
Cả bọn im lặng một thoáng.
"Em chả quan tâm thật giả, dù sao cũng là rắc rối." Số 3 nhìn chòng chọc Dịch A Lam trong chợ đầu mối qua ống nhòm.
Thực ra tòa nhà đã che mất tầm nhìn, song cậu biết rằng Dịch A Lam đang trốn trong khu A3.
Muốn từ khu A3 đi sang các nơi khác phải băng qua hành lang, vậy tấm kính trong suốt bọc quanh đấy ắt làm lộ tung tích của người nọ.
"Đuổi bọn họ đi đi mấy anh, cần gì quan tâm tụi nó là ai."
Chẳng người nào lên tiếng phản đối.
Họ không phát hiện rằng nhận thức luận (1) của mình đang dần thay đổi, và lòng phán xét thì ngày càng trở nên kém khắt khe.
Tại chốn ngổn ngang này, trong tiềm thức họ không còn tuân theo các quy tắc thế tục, theo đuổi sự thật và tuân thủ nghiêm ngặt đạo đức.
Họ nghĩ mình không sống ở ngày 32, mà chỉ xem đây là một "trò chơi" – có thể hành động theo ý muốn, bất chấp hậu quả, và chẳng cần chịu trách nhiệm với bản thân, người khác hay thế giới.
Dẫu sao tất thảy đều là hư ảo, và hư ảo thì nằm lơ lửng trên thực tế.
(1) Nhận thức luận (epistemology): Mỗi chúng ta đều có hệ thống niềm tin cá nhân của riêng mình, một cách giải thích thế giới và cuộc sống của chúng ta trong thế giới đó.
Hệ thống niềm tin (belief system) hay nhận thức luận (epistemology) mô tả những cách nhận biết chủ quan vô thức – cái cho phép chúng ta đưa ra mệnh lệnh và dự đoán cho cuộc sống của mình, cung cấp một phương tiện ổn định để xử lí vấn đề trong cuộc sống.
Số 3 là một cậu trai trẻ, ước chừng trên dưới hai mươi tuổi.
Với gương mặt hãy còn non nớt mà đã nhuốm màu độc ác, cậu lấy một chiếc đèn rọi công suất cao hướng về phía Dịch A Lam.
Chùm tia sáng xé toạc màn đêm đen kịt, chói mắt đến nỗi khiến năm người còn lại dù xa hay gần đều phải nhíu mày.
Toàn bộ thành phố chỉ có mỗi nguồn sáng "đáng kính" ấy, hệt như vệt sáng đầu tiên đến với thế giới mà Đức Chúa Trời đã nói trong Kinh thánh.
Quả là một vẻ đẹp ngoạn mục giữa chốn không người.
Thoạt đầu, Dịch A Lam chẳng biết về những điều này, tòa nhà của chợ đầu mối đã chắn ngang tầm nhìn của y.
Mãi khi nghiêng đầu, y mới hay chùm sáng chói lọi khác thường rọi đến từ khe hở giữa hành lang.
Y chầm chậm bước ra ngoài, đưa mắt nhìn ánh sáng chiếu thẳng vào mình từ một nơi cao phía xa.
Dịch A Lam không rõ chùm sáng kia đến từ đâu, liệu nó ngẫu nhiên rơi vào mình thôi chăng?
Nhưng đứng giữa chùm sáng luôn khiến người ta có cảm giác rờn rợn, Dịch A Lam đành phải chuyển vị trí một lần nữa.
Bấy giờ, y đã có thể chắc mẩm rằng chùm sáng quái dị kia đang đuổi theo mình.
Y đi đến đâu, chùm sáng kia đi đến đó; nom như ánh đèn spotlight trên sân khấu, sẵn sàng cho màn trình diễn độc nhất vô nhị của y bất cứ lúc nào.
Dịch A Lam nheo mắt, nó càng sáng thì khiến lòng y càng buốt.
Từng hành động của y như bị khóa chặt bởi một cặp mắt vô hình