tháng Mười, hồi VII
Điền Lộ rốt cuộc vẫn đồng ý yêu cầu của Nhuế Đào.
Nhuế Đào mừng húm, còn ngỏ ý nhờ Điền Lộ mời thân chủ (có thể vào ngày 32) của mình gia nhập Những người nhặt rác.
Hắn hy vọng quy mô Những người nhặt rác không ngừng bành trướng, đến mức bao phủ cả một vùng rộng lớn.
Hắn muốn đưa dịch vụ cung cấp tiêu hủy đến nhiều người hơn, đồng thời hình thành một tổ chức đáng tin cậy vừa có thể tự bảo vệ mình, vừa cùng chống lại những rủi ro chưa biết trong ngày 32.
Cúp điện thoại, Điền Lộ ngồi trầm ngâm hồi lâu.
Anh đột nhiên cảm thấy phòng tham vấn trị liệu vô cùng ấm áp dễ chịu mà mình đang ở thật đỗi kỳ lạ, thể như có bóng ma vô hình lơ lửng trong không gian khác, đang nhìn chòng chọc vào anh.
Tất thảy những hiểu biết của anh về ngày 32 đều đến từ lời chia sẻ của hai thân chủ, bao gồm Dịch A Lam.
Anh chẳng biết liệu hai người có bỏ sót, phóng đại hay xuyên tạc khi đang căng thẳng hay không, thành thử anh chỉ trích ra những mô tả giống nhau, và nỗ lực dựng nên một thế giới 32 chân thực nhất có thể.
Và rồi, anh bỗng dưng rùng mình.
Ngày 32 quá đáng sợ.
Không chỉ cái chưa biết mới đáng sợ, mà phần đã biết còn đáng sợ hơn.
Đối với lời đề nghị sau cùng của Nhuế Đào, Điền Lộ quyết định tảng lờ nó sau một hồi đắn đo.
Nhưng, Điền Lộ vẫn thử gọi cho Dịch A Lam theo số điện thoại đã lưu trong danh bạ.
Anh nhớ Dịch A Lam từng nói, rằng đã gặp một người tên Châu Yến An trong ngày 32; người nọ dùng súng thành thạo, hình như còn từng nhập ngũ.
Điền Lộ khi đó đã nhận xét gì nhỉ? À, anh phán Châu Yến An là "biểu tượng nam tính hoàn hảo".
Nghĩ tới đây, Điền Lộ bỗng nhiên thấy ngường ngượng.
Nhưng dẫu sao, theo lời nói của Dịch A Lam, Châu Yến An hẳn là một "nhân vật chính diện" và đứng về phía chính phủ.
Phương thức liên lạc ban đầu của Dịch A Lam vẫn được giữ lại, Tổ công tác khẩn cấp không buộc y phải tiến tới cảnh giới "biến mất hoàn toàn, cách ly hồng trần".
Chẳng qua, Trần Nhữ Minh đã bảo Bộ An toàn Thông tin thiết lập các kênh liên lạc khác nhau của Dịch A Lam ở cùng một vị trí ảo.
Có nghĩa là, ngay cả khi ai đấy muốn lần theo tín hiệu mạng hoặc điện thoại di động cũng sẽ không tìm thấy Dịch A Lam; trái lại, còn báo động cho nhân viên dưới trướng Trần Nhữ Minh.
Vì thế, Dịch A Lam rất hiển nhiên nhận được cuộc gọi từ nhà tâm lý Điền Lộ.
Điền Lộ kể tóm tắt về Những người nhặt rác và đàn anh Nhuế Đào, đồng thời ngỏ lời mời Dịch A Lam gia nhập tổ chức.
Dịch A Lam từ chối đúng như dự đoán.
Điền Lộ biết, rằng Dịch A Lam không thiếu tiền cũng như chẳng tham tiền.
Sau rốt, Điền Lộ bảo: "Nếu đổi ý, em có thể liên hệ lại với tôi.
Đây là số của tôi.
Nếu không có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn sẽ dùng số này."
Kết thúc cuộc gọi, Dịch A Lam vẫn còn hơi bất ngờ với Những người nhặt rác.
Nghĩ đoạn, y liền báo cáo sự việc này với Trần Nhữ Minh.
Trên thực tế, cuộc gọi giữa y và Điền Lộ đã bị theo dõi suốt thời gian thực.
Trần Nhữ Minh biết ngọn nguồn, song hắn vẫn lấy làm vui mừng khi Dịch A Lam chủ động báo cáo trung thực như thế.
Giữa tháng Mười đang dần chuyển lạnh, đã năm tháng kể từ lần xuất hiện đầu tiên của ngày 32, rất nhiều chuyện đã và đang xảy ra bên ngoài thế giới của Dịch A Lam.
Tỉ dụ như, hội nghị quốc tế chính thức đầu tiên về ngày 32 được tổ chức dưới hình thức hội nghị truyền hình với sự chủ trì của Liên Hợp Quốc; các nhà lãnh đạo từ hai trăm quốc gia trên toàn thế giới đã dành thời gian tham gia, không ai được phép vắng mặt.
Tại thời điểm này, một số cường quốc đã làm tốt công cuộc chuẩn bị và thành lập những cơ quan chuyên biệt cho ngày 32.
Các quốc gia láng giềng nhỏ lẻ khác cũng tìm hiểu về sự tồn tại của thế giới mới từ nhiều hình thức khác nhau, rồi dần dà ý thức được đây là một thảm họa toàn cầu.
Rốt cuộc, họ cũng chịu gác Cái Tôi xuống đi thảo luận một cách bình tĩnh.
Mặc dù, cuộc hội nghị này vẫn đầy những lời móc mỉa.
Nhà lãnh đạo nước A đã tuyên bố trong bài phát biểu của mình: rằng quốc gia họ ở Tây bán cầu; và khi ngày 32 xuất hiện lần đầu tiên, (thời gian) bên họ đúng lúc hai giờ chiều – đó là thời gian làm việc trong tuần: trên thì có phủ tổng thống, dưới thì có phân xưởng nhà máy, tất cả vẫn đang hoạt động tại thời điểm này.
Khi biến cố phát sinh, các Người 32 (để thuận tiện cho việc thảo luận, hội nghị đã gọi thống nhất những-người-có-thể-bước-vào ngày 32 là Người 32) đều vô cùng sợ hãi; đại bộ phận phương tiện giao thông đột ngột bị mất kiểm soát, khiến nhiều Người 32 tử vong tại chỗ mà không được sơ cứu hay điều trị kịp thời.
"Người 32 của chúng tôi thật nhỏ bé, thật tội nghiệp làm sao!" Nhà lãnh đạo (nước) A rưng rưng.
"Quá nhiều thứ đang "trần như nhộng" và thiếu người bảo vệ, chúng tôi lo cho mình còn không nổi nữa là."
Ngay cả những nơi có hệ thống mạng bị cô lập vật lý, rất nhiều trường hợp bộ phận nhỏ kết nối với mạng bên ngoài vì tính chất công việc, đã để lại một kênh xâm nhập tuyệt vời cho bọn tin tặc trong ngày 32.
Không nghi ngờ gì nữa, ông ta đang nhắc "khéo" với mọi người có mặt: tuy rằng nước A rất ư hùng mạnh, nhưng thực sự chẳng còn sức làm nên trò trống gì trong ngày 32, thế nên làm ơn đừng dán mắt vào họ; chẳng qua, nghe đồn các quốc gia Đông bán cầu đang nghỉ ngơi trong lúc xảy ra sự cố, thiệt hại về mọi mặt tương đối thấp.
Đặc biệt, ông ta còn ám chỉ Hoa Quốc lúc ấy đang hai giờ khuya, từ tinh thần đến sức khỏe đều được bảo toàn, thành ra hãy cẩn thận với người dân nơi đó.
Tựu trung, ông ta ụp hẳn "cái nồi" này lên Đông bán cầu.
Kết thúc bài phát biểu của ông A, lãnh đạo quốc gia H ở Tây bán cầu – người chưa từng ừ hử tiếng nào trong vòng thảo luận đầu tiên về nguyên nhân của ngày 32, ra giọng điêu ngoa: "Mặc dù chưa biết thực hư, nhưng nếu giả thiết sự xuất hiện của ngày 32 liên quan đến yếu tố con người, thì sẽ đến từ Tây bán cầu hay Đông bán cầu?"
Một người khác hùa theo: "Dựa trên quy luật muôn đời, càng có lợi thì càng đáng nghi."
Lãnh đạo Hoa Quốc mỉm cười, đoạn thở dài vẻ nặng nề: "Chao ôi, chính vì nửa đêm, khi Người 32 chúng tôi thức dậy thì thế giới đã trôi qua mất bốn giờ đồng hồ, bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để khám phá mọi thứ.
Và trong bốn giờ vàng này, những người tỉnh táo đã có được bao nhiêu lợi thế chứ? Liệu họ có tìm thấy manh mối nào giải thích cho sự kiện này không? Hay biết đâu, đã có người nắm được bản chất của ngày 32 rồi? Tôi biết có camera ghi lại, nhưng thời gian trong thế giới ấy đã xáo trộn hoàn toàn.
Làm sao mọi người có thể tin tưởng vào những video đó, chúng thực chất cũng là dữ liệu điện tử kia mà? Chỉ có "mắt thấy tai nghe" mới đáng tin cậy thôi.
Ừm, tôi nói thật nhé.
Đây là một sự kiện liên quan đến lợi ích tập thể, kính mong các vị đừng giấu giếm gì cả.
Nếu có manh mối, hãy công khai cho toàn bộ thế giới.
Mọi người sẽ chung tay giải quyết mối đe dọa này mà."
Đại diện nước B ở Đông bán cầu cũng bảo: "Có người tận mắt chứng kiến ngày 32 xảy ra, đây là thông tin đáng quý cỡ nào chứ! Hơn nữa, Người 32 ở Tây bán cầu chắc đã liên lạc với nhau, tụ tập lại cùng vượt qua khó khăn.
Lúc ấy chúng tôi còn ngủ say sưa; mấy giờ sau thức dậy, họ cũng phải trải qua cơn hoảng loạn không kém gì các vị.
Khi Người 32 ở Tây bán cầu đã tập hợp lại thành một nhóm, bên chúng tôi vẫn còn đang bàng hoàng đấy."
Nhìn Đông-Tây bắt đầu nổi lên tranh chấp, tổng thư ký Liên Hợp Quốc mỉm cười làm dịu bầu không khí: "Như vậy rất tốt mà.
Mỗi bên đều có ưu thế riêng, bù đắp và bổ sung cho nhau, hợp tác ắt thành công."
Mặt thì treo nụ cười chiếu lệ, nhưng chẳng biết trong lòng mấy lãnh đạo đang ôm suy nghĩ gì.
Bất chợt, ai đó cất tiếng hỏi: "Không biết có vị nào trong số hai trăm quốc gia ở