tháng Mười một, hồi IV
Sau khi Lương Phi rời khỏi tòa cao ốc Vĩnh Lạc, Kỳ Chân trầm tư một lúc rồi đến văn phòng chủ tịch thảo luận bí mật trong nửa giờ, cuối cùng anh ta tự soạn email và gửi đến tất cả các khách hàng ngân hàng t*ng trùng-noãn.
Thư phản hồi nhận được trong vòng một tuần nhiều hơn so với dự kiến của Kỳ Chân; xu hướng khách hàng trực tiếp bày tỏ sự sẵn lòng chi trả cho khoản đầu tư vào nghiên cứu tử cung trong ống nghiệm cũng dứt khoát hơn anh ta nghĩ.
Nhiều kẻ đã giục Kỳ Chân đưa ra một báo cáo chi tiết bằng văn bản trước khi quyết định.
Điều này ít nhất chứng minh rằng đa số người tin vào những gì anh ta trình bày trong email, giờ chỉ muốn hiểu sâu hơn về quy trình và diễn tiến cụ thể.
Thống kê số liệu rồi, Kỳ Chân mới lấy làm kinh ngạc.
Anh ta dựa lưng vào ghế văn phòng, nhìn ánh hoàng hôn màu cam dần dần chìm xuống bên ngoài cửa kính sát trần.
Nghĩ đến khoản tiền khổng lồ vừa tính toán, Kỳ Chân chợt rùng mình chẳng hiểu vì sao.
Điều mà Kỳ Chân không biết là thời điểm mình gửi email vừa khéo chớp đúng cơ hội.
Trong số những kẻ biết ngày 32, biết về suy đoán ngày tận thế đang rầm rộ như mặt trời ban trưa, có người chẳng tin lời đồn nhưng ôm tâm lý "lỡ như", đã không ngần ngại đầu tư vào dự án tử cung trong ống nghiệm – như Lương Phi nói, số tiền này đối với họ chỉ là hạt muối bỏ biển; một ít người vốn đang hoang mang, và email của Kỳ Chân đã vô tình chuyển hướng sự hoang mang của họ, khiến họ cảm tưởng rằng mình nên làm gì đó, dù là việc đơn giản như bỏ tiền mua an yên.
Cũng có người luôn giữ tâm lý nhà tư bản từ đầu chí cuối, họ vẫn hoài nghi về sự chuyển giao sóng não và cách để thừa hưởng một cuộc đời mới; song nếu tìm được phương pháp đi vào ngày 32, đầu tư vào dự án tử cung trong ống nghiệm cũng có thể giúp họ bồi dưỡng sức lao động ở chốn hoang vu ấy.
Tựu trung lại, khi đối mặt với ngày 32 bí ẩn, chỉ cần có cách chạm vào hoặc khám phá nó, thì tiền bạc không đáng là gì.
;
Dịch A Lam cảm thấy, Trần Nhữ Minh đang cố xoa dịu mối quan hệ giữa hai người.
Hắn không ngỏ lời xin lỗi vì những lời trách móc nặng nề trước đây, âu có lẽ vẫn cho rằng mình vốn làm đúng; song Trần Nhữ Minh vẫn hạ mình chủ động bắt chuyện với Dịch A Lam, vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Đôi khi Trần Nhữ Minh cứ canh cánh trong lòng, về việc làm thế nào để hòa hợp với Dịch A Lam.
Dịch A Lam nào chủ động chấp nhận lệnh bổ nhiệm từ chính phủ như cấp dưới mình, y cũng chẳng coi việc thực hiện nghiêm túc mệnh lệnh là nhiệm vụ tối cao; hơn nữa Dịch A Lam chưa từng công tác trong môi trường có tính bảo mật khắt khe, sao có thể thích nghi với tác phong cẩn trọng trong một sớm một chiều.
Trần Nhữ Minh lo rằng sẽ gây quá nhiều áp lực cho y, nhưng nếu hết lần này tới lần khác dung túng, e rằng Dịch A Lam một ngày nào đó sẽ mắc sai lầm nghiêm trọng.
Dịch A Lam thực tình rất biết ơn Trần Nhữ Minh.
Y biết Trần Nhữ Minh đã che chở cho mình rất nhiều: có vài lần đến căn cứ quân sự khảo sát tình hình, chính Trần Nhữ Minh đã chắn hết cho y.
Mâu thuẫn và xích mích giữa quân đội-chính phủ là đề tài muôn thuở ở bất cứ quốc gia nào; và khi đề cập tới sự yếu kém hoặc an ninh lỏng lẻo trong ngày 32, bộ phận nhỏ sĩ quan theo bản năng muốn "bênh vực" quân đội, cũng như tỏ vẻ nghi ngờ với nhóm chính trị gia đã bị lừa gạt bởi dăm ba câu từ sáo rỗng.
Còn Dịch A Lam, với tư cách là người tiếp xúc trực tiếp, đã phải gánh chịu rất nhiều ánh mắt giám sát và thái độ bất hợp tác của mọi người mà không rõ lý do.
Nếu hôm nào Trần Nhữ Minh bận việc không thể đi cùng Dịch A Lam, hắn sẽ gửi gắm y cho Lư Lương Tuấn.
Chỉ là Lư Lương Tuấn trước nay vẫn không có thực quyền, thành ra người ta chẳng thèm bố thí cho hắn một thái độ tôn trọng; may sao Lư Lương Tuấn là một tên lưu manh, chỉ bằng mệnh lệnh của cấp trên đã đủ cho hắn tung hoành ngang dọc.
Và chính vì ngại nhìn mấy bản mặt khó đăm đăm ấy, Lư Lương Tuấn mới hỗ trợ Dịch A Lam mau chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Có một hôm, khi Dịch A Lam đang tìm hiểu về hệ thống an ninh, y nghe loáng thoáng ai đấy bảo rằng "Lư Lương Tuấn, cái thằng cha này cầm cọng lông gà mà cứ cho đó là lệnh tiễn (1)" rồi bật cười.
(1) Cầm cọng lông gà mà cứ cho đó là lệnh tiễn (拿著雞毛當令箭): để chỉ bọn luồn cúi có chút quyền mà lên mặt với người thường, còn nếu thật sự được cho quyền thì bọn này đúng là một loại hung thần cho người khác (Nguồn: Blog của Lưu Khâm Hưng).
Một hôm nọ, Trần Nhữ Minh gọi Dịch A Lam tới.
Hắn giở giọng thần bí: "Cậu có chơi cái game đào quặng mà tôi cài vào máy tính cậu không?"
Trang web sặc sỡ chào mừng bạn gia nhập Tổ công tác hiện lên trong đầu Dịch A Lam, "Tôi có chơi, nhưng ít lắm." Xét cho cùng, nhiều khi công việc của y nhiều đến nỗi phải gấp rút chạy qua chạy lại đôi ba căn cứ quân sự.
Và thành thật mà nói, Dịch A Lam không cảm thấy trò chơi kia có gì thú vị.
Y phải ghi nhớ những cách đột nhập vào hệ thống an ninh cấp chính phủ mỗi ngày, hàng trăm nghìn dòng mã cứa sâu vào tâm trí; nếu tối đến còn chơi game lập trình lần nữa, e rằng y phát điên mất.
Trần Nhữ Minh cười: "Cậu sẽ thấy được điều bất ngờ nếu kiên trì chơi tiếp."
"Bất ngờ lớn cỡ nào?"
"Ví dụ: nếu cậu đào được một cái rương, trong rương sẽ có đủ loại quà tặng như tiền.
À, là tiền thật đấy, nó sẽ chuyển trực tiếp vào thẻ ngân hàng của cậu từ tài khoản của Tổ công tác; ngoài ra còn có vé xem kịch nói, nhạc kịch, điện ảnh khó tìm, cậu có thể đến văn phòng tài chính lấy vé trong thời gian nghỉ phép.
Nhắc nghỉ phép mới nhớ, có một phần thưởng khác trong trò chơi là kỳ nghỉ bổ sung bên cạnh kỳ nghỉ bình thường của cậu.
Và cuối cùng là phần thưởng to nhất, cơ hội gặp mặt gia đình."
Dịch A Lam mắt sáng lên.
Kể từ khi gia nhập Tổ công tác khẩn cấp Ngày 32, mặc dù được nghỉ khá nhiều nhưng Dịch A Lam vẫn chưa gặp lại người nhà.
Y thường đi dạo trong khuôn viên trong mỗi lần nghỉ phép, nên chỉ cần sắp xếp một hoặc hai người bảo vệ an toàn cho mình; song để gặp mẹ, Tổ công tác phải điều phối một đội ngũ vũ trang, phối hợp hành động với bệnh viện nơi Nhạc Khê Minh làm việc, rất phiền phức.
Phải biết rằng gián điệp cực kỳ xảo quyệt, bọn chúng có thể suy ra hoàn cảnh của Dịch A Lam từ Nhạc Khê Minh, do vậy phải cẩn thận trong mọi việc.
Tối hôm ấy, Dịch A Lam lôi máy tính tìm phần mềm trò chơi, bắt đầu "cày" một cách hết sức hăng say.
Ngôn ngữ Dre vốn đã khá quen thuộc, chẳng mấy chốc y xử lý gọn ghẽ những cấp độ đầu tiên.
Châu Yến An ra ngoài nhận bài huấn luyện mới, thành thử y là người còn lại duy nhất trong phòng.
Dịch A Lam chỉ có một thói quen xấu, đó là hễ bắt đầu chơi thì đừng hòng có ai ngăn được y; và thế, y cứ chơi không ngớt cho đến nửa đêm.
Cùng lúc đó, trong một phòng máy sáng đèn ở tòa nhà khác thuộc Tổ công tác, Trần Nhữ Minh đang nhâm nhi tách cà phê, trầm ngâm nhìn màn hình trên tường.
Nếu Dịch A Lam có thể trông thấy, y chắc hẳn sẽ rất ngạc nhiên khi phát hiện những ký tự mà mình đang gõ trên máy tính trong ký túc xá lại xuất hiện trên màn hình ở đây một cách đồng bộ; chẳng những thế, chúng còn được chương trình trí tuệ nhân tạo phân tích từ A đến Z: đáp án cho các câu đố lập trình thậm chí bao gồm thời gian từ khi y nhìn thấy câu hỏi đến khi bắt đầu trả lời, tốc độ gõ, thời gian giữa các chữ cái...!Những nội dung này có thể chứng minh đầy đủ khả năng thông thạo ngôn ngữ Dre của Dịch A Lam, dẫu cho y đã cố tình giấu kín.
Máy in trượt ra báo cáo của chương trình phân tích thông minh, Trần Nhữ Minh bước tới lấy trang giấy rồi ký tên xuống.
Bản báo cáo sau đó sẽ được gửi đến phòng làm việc của một số quan chức cấp cao, qua đó cũng khiến họ an tâm hơn về Dịch A Lam.
Vào thời điểm mà lời nói vô cùng thiếu thốn và bất lực thì chỉ có những hành động thiết thực mới thể hiện được nội tâm một người.
Trần Nhữ Minh thầm nghĩ, công việc của hắn kỳ thực là đặt niềm tin giữa người với người lên đống lửa.
Nhưng nếu được lựa chọn, ai sẽ bằng lòng giao phó an ninh quốc gia lên một chàng trai chỉ mới hơn đôi mươi? Ngay cả bản thân Trần Nhữ Minh cũng chẳng nhận được sự tín nhiệm hoàn toàn, đôi khi còn chịu giám sát 24/7; và những "kẻ giám sát" này, còn bị giám sát bởi những người khác.
Ai khiến cho mọi bí mật trong ngày 32 trần như nhộng chứ, hệt như mặt gương soi tỏ người ta!
Ngày hôm sau.
Dịch A Lam háo hức chia sẻ với Trần Nhữ Minh, rằng y đã đào được phần thưởng một ngày phép vào đêm qua.
Nói cách tương đối, tỷ lệ đào trúng đã rất thấp, vậy nên tỷ lệ nổ thưởng gặp người nhà hiển nhiên càng thấp hơn.
Trần Nhữ Minh nói với y, nếu tiếp tục chơi, biết đâu sẽ gặp được những phần thưởng ẩn khác.
Chẳng hạn như thẻ chuyển nhượng – đúng như tên gọi, phần thưởng đào được cũng có thể chuyển cho người khác.
Ví dụ sau khi tích lũy hai ngày phép, Dịch A Lam chuyển cho Châu Yến An một ngày, sau đó hai người họ đã có thể tận hưởng kỳ nghỉ phép vui vẻ cùng nhau.
Dịch A Lam bỗng nom như con nghiện Internet; hễ rãnh rỗi, hay thậm chí trên máy bay, y đều say sưa cắm mặt vào máy tính.
Bốn ngày sau, Dịch A Lam được như ý nguyện với hai ngày phép và một thẻ chuyển nhượng.
Y cũng báo cho Trần Nhữ Minh rằng muốn sử dụng chiến lợi phẩm càng sớm càng tốt.
Trần Nhữ Minh cũng dễ dãi vô cùng, "Duyệt! Ngày mai luôn đi."
Đến khi về phòng vào chiều tối, Dịch A Lam quả thật trông thấy Châu Yến An đã trở lại.
Y bèn hỏi anh: "Có phải ngày mai anh được nghỉ không?"
Châu Yến An gật đầu.
Dịch A Lam tròn mắt: "Ơ, đổi được thật này."
Châu Yến An chẳng hiểu gì: "Hả?"
Dịch A Lam hào hứng giải thích game lập trình và phần thưởng cho Châu Yến An, sau cuối y còn nhấn mạnh: "Tôi đổi một ngày nghỉ cho anh đấy."
Châu Yến An im lặng một thôi một hồi, rốt cục vẫn nói ra sự thật: "Ngày mai đúng là tôi được nghỉ, tuần trước đã quyết định rồi.
Sau đó, tôi sẽ cùng cậu đến căn cứ tiếp theo để làm quen."
Nét hào hứng mới nãy vỡ tan tành trên gương mặt Dịch A Lam.
Y đấm ngực dậm chân, gọi thẳng tên họ hắn: "Trần Nhữ Minh dám lừa tôi, hại tôi phí mất một thẻ chuyển nhượng và một ngày phép.
Tôi thức bốn đêm mới đào ra đó!"
Châu Yến An bật cười, trông Dịch A Lam hệt như đứa trẻ làm mình làm mẩy khi thấy cha mẹ thất hứa.
Anh bèn vỗ nhẹ vào gáy y như ra chiều an ủi, đoạn vào phòng thu dọn đồ đạc.
Anh rất tự nhiên làm thế, khiến Dịch A Lam cảm thấy nếu