tháng Mười hai, hồi III
Nghiêm Phi gõ nhẹ nắp bút lên giấy, đáp án khiến bọn họ đắn đo hồi lâu hóa ra là tình cảm.
Nhưng ngẫm lại cũng thấy hợp lý.
Dẫu là hiệu ứng cầu treo (1) do ngày 32 mang lại, hay sức hấp dẫn cá nhân của chính Châu Yến An, thì một người thích đàn ông rung động trước anh âu cũng là nhân chi thường tình.
Đối với tình yêu, từ xưa đến nay những khiến người ta làm mọi việc điên rồ.
(1) Hiệu ứng cầu treo (Suspension Bridge Effect): diễn ra khi một người bước qua một chiếc cầu treo lơ lửng, khiến anh ta cảm thấy nguy hiểm rồi bỗng dưng anh ấy nhìn thấy một người phụ nữ ở đó.
Khi nỗi sợ hãi vì đang ở độ cao nguy hiểm khiến tim đập mạnh, anh ta lại hiểu nhầm rằng phản ứng đó là vì nhìn thấy người phụ nữ kia.
Nói ngắn gọn hơn, khi một người đang ở trong trạng thái hoảng loạn, sợ hãi và hồi hộp nhưng anh ta thấy bạn, anh ta sẽ tưởng rằng mình yêu bạn.
"Cấp trên có thể không muốn nhìn thấy giữa hai cậu có gì khác ngoài tình bạn." Nghiêm Phi thận trọng tìm từ.
Châu Yến An vẫn bình tĩnh: "Tôi biết."
Ngày 32 thiếu phương tiện giám sát hiệu quả; nếu giữa Người 32 nảy sinh quan hệ thân mật quá mức, họ có thể che chở lẫn nhau.
Trong suốt các thời đại, đã có rất nhiều người bị tình yêu làm cho lóa mắt.
Tiêu Hạo vốn là công nhân viên chức nhà nước, thường xuyên đối mặt với lãnh đạo khô khan cứng nhắc, nên với một Lư Lương Tuấn mặt dày không để ý hình tượng, vô hình trung có thể giúp anh ta giải tỏa căng thẳng.
Hắn đã tạo điều kiện, cho phép Tiêu Hạo tái hiện cảnh tượng lúc đó với cảm xúc nguyên vẹn nhất.
Ba video thẩm vấn riêng lẻ được phát lại từ đầu chí cuối trong một phòng họp bí mật sau đó.
Ngoài bốn tổ trưởng, chuyên viên tư vấn tâm lý Ôn Ngọc Sinh cũng được mời tham dự.
Khi video của Tiêu Hạo kết thúc, mọi người ở đây đều tinh ý bắt được một điểm kỳ lạ trong câu chuyện kể lại của Tiêu Hạo – điều mà anh ta chưa bao giờ để ý và tự hỏi.
Nghiêm Phi nói: "Đêm ngày 31 tháng 11, Châu Yến An hình như cố tình giấu Tiêu Hạo rằng Dịch A Lam đã thoát chết.
Mãi đến sáng hôm sau, Châu Yến An mới nói rõ Dịch A Lam đang ở cạnh mình."
"Ừ.
Đúng." Trần Nhữ Minh đồng ý.
Lư Lương Tuấn hỏi: "Châu Yến An muốn làm gì? Khi tổ trưởng Nghiêm thẩm vấn, cậu ấy đâu có đề cập đến, cũng không giải thích ý định của mình."
Ôn Ngọc Sinh trả lời: "Tư tâm, lòng ích kỷ.
Châu Yến An không nói bởi vì cảm thấy không cần thiết.
Đây là lòng ích kỷ của cậu ấy, không phải gì to tát cả."
Lư Lương Tuấn hỏi: "Ích kỷ cái gì?"
"Ích kỷ, để Dịch A Lam thoát khỏi rắc rối." Ôn Ngọc Sinh tua lại video.
"Chỗ này.
Tiêu Hạo nói, trong cuộc gọi tối hôm đó, sau khi Châu Yến An phát hiện anh ta không thể xem tình hình căn cứ quân sự Trung Hà theo thời gian thực qua vệ tinh vì có sương nước và mây tầng, cậu ấy lại xác định lần nữa rằng do tác động của khói bụi nên cũng không thể trông thấy hình ảnh cụ thể sau khi tên lửa phát nổ.
Nói cách khác, sau vụ nổ, không ai biết điều gì xảy ra dưới lớp bụi bặm.
Châu Yến An của khi đó, khả năng cao đã có ý tưởng này: để Dịch A Lam vờ như vẫn bị mắc kẹt dưới lòng đất, trốn trong hầm lánh nạn.
Một số dấu vết do Dịch A Lam bò ra để lại, như bộ quần áo chống nổ, khung xương trợ lực, v.v., Châu Yến An có thể lợi dụng sương nước và mây tầng để dọn dẹp hiện trường, đưa Dịch A Lam trở lại cuộc sống bình thường.
Trên thực tế, nếu Dịch A Lam không chủ động thú nhận, chúng ta sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến việc cậu ấy có thể tìm đường ra bằng một vụ nổ tên lửa thứ ba."
Trần Nhữ Minh bồi thêm: "Đến bây giờ tôi vẫn không tin nổi."
Lư Lương Tuấn nói: "Tại sao Châu Yến An muốn giải vây cho Dịch A Lam? Chả nhẽ cậu ấy cũng thích Dịch A Lam, thành ra không đành lòng nhìn Dịch A Lam tiếp tục thực hiện những nhiệm vụ nguy hiểm?"
"Có thể có, có thể không." Ôn Ngọc Sinh nói.
"Tôi tạm thời không nhìn ra Châu Yến An có tình cảm gì với Dịch A Lam."
"Là sao?"
"Nghĩa là Châu Yến An nhất định có tình cảm với Dịch A Lam, hơn nữa rất đặc biệt, nhưng không nhất thiết phải là tình yêu." Ôn Ngọc Sinh giải thích.
"Người đầu tiên Châu Yến An gặp trong ngày 32 là Dịch A Lam; và kể từ lúc đó, Dịch A Lam đã chiếm một vị trí đặc biệt trong lòng cậu ấy.
Từ bản báo cáo y tế ban đầu cho thấy, Châu Yến An có tinh thần trách nhiệm cực cao đối với đất nước, cũng như toàn thế giới; và khi cậu ấy không thể thực hiện lý tưởng bằng năng lực của mình, mâu thuẫn bắt đầu hình thành từ việc không hòa hợp giữa hình ảnh mong mỏi và trải nghiệm thực tế.
Thay vì đổ lỗi cho xã hội hoặc người khác, cậu ấy lại tự trách bản thân: cho rằng những điều xấu xa trên thế giới thuộc về mình, và sự hỗn loạn này là do mình vô dụng kém cỏi; cuối cùng dẫn đến rối loạn tâm lý.
Sau khi xuất ngũ, chứng rối loạn của cậu ấy tưởng chừng đã khỏi, song nhận thức và niềm tin vẫn không hề thay đổi.
Vì thế, khi bước vào ngày 32 – một thế giới dị dạng, với tư cách là quân nhân đã lâu không thực thi công lý, ý thức về sứ mệnh và trách nhiệm của Châu Yến An đương nhiên sẽ mãnh liệt chưa từng có, khá giống với hội chứng Vịt non.
Người đầu tiên cậu ấy gặp, cũng chính là Dịch A Lam, đã trở thành một biểu tượng cụ thể cho mong muốn bảo vệ trong Châu Yến An."
"Mong muốn bảo vệ này rất đặc biệt, mỗi người tính chất mỗi khác.
Còn về việc liệu nó có sinh ra những tình cảm khác sau khi ngày đêm bên nhau hay không, dù là tình bạn, tình yêu hay tình thân, thì thật khó mà nói.
Châu Yến An thoạt nhìn dịu dàng hào phóng, bình dị dễ gần; nhưng thực chất cậu ấy khá dè dặt và khép kín.
Nếu tôi không nói chuyện cởi mở với Châu Yến An qua liệu pháp tâm lý, e rằng khó nhìn thấu nội tâm cậu ấy."
"Tuy nhiên, tôi có thể đoán được phần nào tâm tình của Châu Yến An khi muốn giúp Dịch A Lam thoát khỏi rắc rối.
Có lẽ Châu Yến An cũng thích Dịch A Lam, song khả năng cao là cậu ấy không thể chịu được việc Dịch A Lam thích mình.
Châu Yến An nhận ra, rằng Dịch A Lam vì mình mà lựa chọn đánh cuộc tính mạng tìm đường ra ngoài.
Cậu ấy càng ý thức được sau đó, miễn vẫn còn thích mình, Dịch A Lam sẽ tiếp tục vì mình mà lựa chọn mạo hiểm, dẫu phải đánh đổi bằng cả mạng sống.
Tựa như khi tổ trưởng Trần hỏi Dịch A Lam có muốn rời đi không, phản ứng ngay lúc đó đã nói lên cậu ta chưa bao giờ nghĩ đến...!Hết lần này tới lần khác, mãi đến khi vận may của Dịch A Lam cạn kiệt.
Nhưng đó là do Dịch A Lam sẵn lòng.
Tôi nghĩ, mọi người ở đây thậm chí phải cảm động trước cậu ta.
Chẳng qua, nhân cách cao thượng của Châu Yến An sẽ cho rằng mọi bất hạnh đều là sai lầm của mình.
Châu Yến An đã tự tạo quá nhiều áp lực cho bản thân.
Năm năm trước cũng vậy, và bây giờ cũng thế."
"Nhưng cuối cùng, Châu Yến An đã từ bỏ lòng ích kỷ đó." Lư Lương Tuấn nói.
"Ừ.
Ngày hôm sau khi mưa tạnh mây tan, mọi chuyện trở nên rõ ràng; sau cuộc điện thoại giữa Châu Yến An và Tiêu Hạo, đã không còn đường lui."
"Tại sao? Cậu ấy nghĩ rằng kế hoạch không đủ hoàn hảo ư?"
"Hiển nhiên không hoàn hảo." Trần Nhữ Minh nói.
"Nếu tăng độ phân giải lên, hẳn là có thể lờ mờ trông thấy Châu Yến An dẫn theo người khác lên máy bay chiến đấu; hoặc lần theo dấu vết sẽ biết được Châu Yến An đưa Dịch A Lam đến hầm lánh nạn ở thành phố Trung Khê, trong quá trình di chuyển, Dịch A Lam có lẽ sẽ tiếp xúc với nhiều camera viễn thám vệ tinh khác nhau.
Nhưng chỉ có mỗi Tiêu Hạo trong ngày 32, với kỹ năng trung bình và lối suy nghĩ đơn giản, anh ta sẽ không nghi ngờ Châu Yến An bẫy mình, cũng sẽ không kiểm tra lại.
Hơn nữa chỉ cần Châu Yến An muốn, cậu ấy hoàn toàn dư sức dời sự chú ý của Tiêu Hạo sang nơi khác.
Vậy nên, Châu Yến An vốn không cần cái gọi là kế hoạch hoàn hảo."
"Vậy Châu Yến An..."
"Châu Yến An biết rằng Dịch A Lam đối với chúng ta hết sức quan trọng." La Thái Vân khẽ bảo.
"Cậu ấy không thể phục tùng lòng ích kỷ của mình.
Bất kể sự ích kỷ đó là vì bản thân hay vì thích Dịch A Lam, cậu ấy không thể ở trước mặt tổ quốc mà chỉ bảo vệ một cá nhân duy nhất."
Lư Lương Tuấn nhếch môi: "Châu Yến An có nguyên tắc (2) thật nhỉ."
(2) Bản gốc là "thâm tình đại nghĩa" (深明大义), nôm na là có nguyên tắc cao, ý thức rõ về nhiệm vụ của mình.
Hắn ra vẻ buông lời mỉa mai; nhưng lúc này, chẳng ai nghĩ rằng hắn đang châm chọc Châu Yến An.
Song gọi là khen, thì cũng không hẳn.
Phần nhiều, có lẽ là đáng tiếc.
Đáng tiếc cho hai người trẻ tuổi, dẫu thích ai hay ghét ai cũng nên là chuyện cá nhân, nhưng kết hợp với ngày 32, tình cảm của họ đã không còn lãng mạn trong sáng nữa.
Thậm chí, chúng còn phải được đặt lên bàn cân bởi những người lõi đời như họ.
Nào là xem xét thảo luận, nào là phân tích mổ xẻ hết lần này tới lần khác, như thể cảm xúc thực sự có thể được đong đếm rõ ràng.
Kể từ khi ngày 32 đến, tổ chức họp video giữa các nhà lãnh đạo quốc tế đã trở thành một thông lệ.
Tất cả nhà lãnh đạo hàng đầu đều tham gia hội nghị một hoặc hai lần một tháng, với cuộc họp quy mô nhỏ thì tần suất tổ chức thậm chí thường xuyên hơn.
Và cuộc họp hôm nay, ngập mùi thuốc súng.
"Nước chúng tôi cần một lời giải thích từ quý quốc." Lãnh đạo Hoa Quốc nói với lãnh đạo nước A.
"Trong ngày 32, căn cứ phóng tên lửa của quân đội nước anh đóng tại nước T đã phát động một cuộc tấn công lớn vào lãnh thổ chúng tôi.
Có phải quý quốc đang tuyên chiến với chúng tôi trong ngày 32 không?"
Lãnh đạo nước A: "Thực lòng mà nói, trước đó chính phủ chúng tôi không hề biết chuyện này, chứ đừng nói là phát lệnh tấn công.
Sau khi biết tin, chúng tôi đã lập tức mở cuộc điều tra.
Căn cứ quân sự đóng tại nước T đã báo cáo không có Người 32, bởi vậy tạm thời không loại trừ khả năng xuất hiện nhân viên hoặc gián điệp từ các quốc gia khác đang gieo rắc bất hòa.
Một khi quý quốc mất bình tĩnh, hợp tác nghiên cứu ngày 32 giữa chúng ta sẽ rạn nứt.
Vậy thì như ý bọn họ rồi.
Tôi và anh đều biết, rằng nếu hai cường quốc chúng ta nảy sinh xung đột nội bộ trong ngày 32, rất dễ tạo cơ hội cho người khác thừa nước đục thả câu."
Dù thật hay giả, thì lời tuyên bố trên cũng khó mà lọt tai.
Vì thế, lãnh đạo nước B nói: "Đây là một trong những sự cố tên lửa ác liệt nhất.
Mọi chuyện đã rồi, chỉ bằng