tháng Mười hai, hồi IV
Đã một tháng trôi qua kể từ cái chết của Phương Diệp Nhiên; trong khoảng thời gian này, Phương Mặc và vợ của ông chẳng có lấy một phút vui vẻ, cái bóng về thực hư nhân cách của con trai đã đeo đẵng họ suốt ngày đêm.
Nhưng, sự thật sẽ sớm trở nên rõ ràng.
Phương Mặc ra ngoài từ sáng.
Ông quay đầu xe chuyển làn, đến văn phòng Những người nhặt rác của Nhuế Đào theo lịch hẹn.
Đây là một phòng tham vấn tâm lý điển hình với quy mô trung bình, nằm trên tầng cao của một tòa văn phòng; bên trong lắp cửa kính sát trần, Nhuế Đào sẽ chọn kéo rèm dày, rèm mỏng hoặc mở hoàn toàn theo tình trạng thân chủ, rồi tiến hành đánh giá dựa trên phản ứng của họ với thế giới bên ngoài.
"Con người thường có tâm lý muốn sa ngã.
Đứng trên nơi càng cao, họ càng muốn nhảy xuống.
Thậm chí họ muốn được nhảy xuống mãi mãi." Nhuế Đào đứng trước khung cửa sổ sáng sủa, nói.
"Nhưng đồng thời, con người cũng sợ độ cao; trái ngược với sâu trong nội tâm, là khát vọng được rơi xuống.
Một nửa gene khắc ghi hủy diệt, nửa còn lại liều mạng túm lấy."
"Con người quả là một sinh vật phức tạp, phải không?" Nhuế Đào quay lại và ngồi xuống đối mặt với Phương Mặc.
Ánh ban mai dịu nhẹ khiến phòng tham vấn trở nên sạch sẽ khoan khoái lạ thường, song những gì Nhuế Đào nói tiếp lại khiến Phương Mặc thấy ớn lạnh.
"Kết quả...!Ừ, là kết quả điều tra của chúng tôi về con trai anh." Nhuế Đào nói.
"Người của chúng tôi đã tới Trung tâm R&D, phát hiện nơi đó đã thành đống đổ nát.
Chúng tôi còn không thể nhận ra nó vốn trông như thế nào, chứ đừng nói là tìm manh mối.
Tuy nhiên, người của chúng tôi đã nhận được một sóng vô tuyến từ đống đổ nát.
Nội dung của nó là quốc gia đã thực hiện các hành vi bạo lực nhằm ngăn chặn việc rò rỉ bí mật; thẳng tay nổ tung Trung tâm R&D mà không kiểm tra xem có ai ở đó không.
Người gửi sóng vô tuyến, hẳn là con trai anh.
Cậu ta đang ở Trung tâm R&D vào thời điểm đó.
Cậu ta đã gọi trợ giúp ngay khi phát hiện cuộc tấn công bằng đạn pháo.
Người bên ngoài có lẽ đã nhận được tín hiệu cầu cứu, song vì muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ nên đã cho nổ tung Trung tâm mà không màng tới con trai anh.
Sóng vô tuyến được gửi đi khi cậu ta chết, nó sẽ phát liên tục cho đến khi thiết bị hỏng.
Cậu ta hy vọng rằng ai đó có thể nghe thấy lời trăn trối của mình."
Phương Mặc hỏi: "Làm thế nào để chứng minh những gì cậu nói là thật?"
"Tôi chịu." Nhuế Đào nhún vai.
"Tin hay không tùy anh."
Phương Mặc gật đầu, thanh toán phần còn lại và rời đi.
Suốt cả quá trình ông đều lãnh đạm bình tĩnh, nhưng hàng mày nhíu chặt cùng khóe môi mím lại đã bán đứng ông.
Trong lòng bất an, bước chân của ông như thể giẫm phải sắt đỏ.
Mỗi bước đi đều bỏng rát, nhưng ông vẫn cắn răng giả vờ điềm tĩnh như chưa hề có gì xảy ra.
Nếu tin vào điều đó, hạt giống thù hận sẽ được chôn vào trong tim ông.
Nó có thể hữu ích trong một ngày nào khác, hoặc có thể không bao giờ ló dạng dưới bình minh.
Nhưng đến đúng thời điểm, hạt giống thù hận này sẽ phát huy hết công dụng.
Nhuế Đào dõi mắt nhìn Phương Mặc rời đi, rồi giả vờ viết vài từ vào sổ bệnh án.
Cũng không hẳn hoàn toàn giả vờ, tất cả những gì hắn viết là văn bản đã mã hóa, sẽ được gửi đến cơ sở dữ liệu tình báo.
Khi thời cơ chín muồi, có thể lợi dụng lòng thù hận của người này phục vụ cho yêu cầu công việc.
Phương Mặc đến công ty lúc tám giờ năm mươi; đời này, ông chỉ đến muộn vào ngày vợ mình sinh con.
Năm giờ chiều, ông tan sở đúng giờ; lần duy nhất về sớm, là khi con trai ông bị tai nạn giao thông năm mười ba tuổi.
Trở về nhà, Phương Mặc nói với người vợ gầy rộc của mình: "Hãy quên nó đi.
Hãy quên chúng ta từng có một thằng con trai."
Đêm xuống, Phương Mặc nhốt mình trong một phòng làm việc yên tĩnh.
Ông gọi lại số mà mình nhận được cùng với thi thể con trai ở một tháng trước: "Cục trưởng Nghiêm, tôi...!Tôi muốn báo cáo."
"Anh không tin hắn à?" Nghiêm Phi hỏi Phương Mặc.
Họ đang ở phòng bí mật trực thuộc Cục Tình báo trên con phố gần nhà ông; tầng một và tầng hai bên dưới là cửa hàng mát-xa chân náo nhiệt về đêm – đột xuất gặp mặt, chỉ có nơi đây là an toàn nhất.
Phương Mặc lắc đầu: "Tôi không tin."
"Tại sao?"
"Ngay cả khi những gì hắn nói là thật – Phương Diệp Nhiên chết trong vụ nổ ở Trung tâm R&D – nhưng khi chính phủ lên kế hoạch cho các nhiệm vụ liên quan, chắc chắn sẽ kiểm tra trước nhân sự tại điểm đó.
Là một kỹ thuật viên, kiêm sĩ quan quân đội phụ trách công việc cực kỳ nhạy cảm, chẳng những không chủ động báo cáo ngay từ đầu, mà còn che giấu sự thật rằng mình có thể bước vào ngày 32, điều này cho thấy nó có lòng riêng.
Nó bị vậy, cũng đáng."
Phương Mặc hối hận, hối hận vì sao mình lại không dạy dỗ con nghiêm khắc hơn.
Nghiêm Phi thoạt như nhìn thoáng qua Phương Mặc, nhưng thực tế hắn đang âm thầm đánh giá từng biểu cảm trên khuôn mặt ông.
Với ánh mắt tinh tường và tư duy nhạy bén được rèn giũa hơn ba mươi năm trong hoạt động tình báo, hắn đang phán đoán xem Phương Mặc là đang ra vẻ hối hận hay thật lòng thật dạ vào lúc này.
Sau khi có kết luận, Nghiêm Phi vỗ vai an ủi ông.
Phương Mặc nói: "Nhuế Đào và tổ chức Những người nhặt rác của hắn..."
Nghiêm Phi: "Tôi hiểu rồi.
Tôi sẽ chú ý tới, cảm ơn anh đã thành thật với tôi."
* * *
"Đàn em, trị liệu cho anh đi."
Chạng vạng tối, Nhuế Đào ngắm no mắt cảnh hoàng hôn ảm đạm bên ngoài cửa sổ, bèn trở lại giữa phòng, nằm xuống ghế tựa cho thân chủ, nói với Điền Lộ đang sắp xếp hồ sơ.
Nhìn dáng vẻ hững hờ của Nhuế Đào, Điền Lộ cảm tưởng những lời đó chỉ đang trêu chọc mình: "Anh luôn phòng vệ em."
Từ khi hứa giúp Nhuế Đào, không phải Điền Lộ chưa từng thử một số phương pháp nhằm khám phá suy nghĩ thực sự bên trong hắn.
Nhưng Nhuế Đào – một nhà tâm lý học xã hội, cũng rất thành thạo về tâm lý học nhận thức-hành vi, đã rất khéo léo trong việc trả lời câu hỏi.
Nhuế Đào cười: "Bật cơ chế phòng vệ để chống người khác nhìn trộm là bản năng của con người khi có bí mật.
Nhưng khi anh gọi em tới bên cạnh, đó cũng là một tín hiệu kêu cứu.
Có thể tắt cơ chế phòng vệ của anh hay không, vậy phải tùy thuộc vào năng lực của nhà tâm lý là em đây."
Điền Lộ ngước mắt; bầu không khí bây giờ khá tốt: ánh sáng mờ ảo, có thể nhìn thấy đường nét nhưng chẳng thể trông rõ biểu cảm – hoàn cảnh như vậy sẽ khiến "thân chủ" bớt cảnh giác hơn.
Nhiều bí mật thường được tiết lộ trước khi ngủ, vì không nhìn thấy biểu cảm của người khác sẽ giúp họ giảm bớt áp lực tâm lý.
Anh đi về phía Nhuế Đào, có lẽ lần này anh sẽ đến gần nội tâm của hắn hơn một chút.
Bỗng, tiếng chuông cửa vang lên.
Nhuế Đào tiếc nuối đứng dậy, "Anh có khách rồi."
Mở cửa, bật đèn, căn phòng trở về với ánh sáng chan hòa.
Bí mật rút vào xúc tu, trốn nơi góc khuất nhất trong tim hắn.
Sau khi dẫn khách vào, Nhuế Đào mỉm cười với Điền Lộ.
Điền Lộ gật đầu, rời khỏi phòng theo nguyên tắc bảo mật thông tin thân chủ.
Thấy vị khách ngó dáo dác xung quanh vẻ bất an, Nhuế Đào nói: "Tôi có thể đảm bảo với anh, không có nơi nào an toàn hơn chỗ tôi.
Mặc dù nhiều người biết