Hạ Thiên gần như chạy như điên một mạch về sân bóng rổ, cô thở hổn hển.
Nhìn thấy cô, Kiều Dược Dược chột dạ ném quả bóng đi, định cầm lấy cặp sách rồi chạy nhưng Hạ Thiên đã chặn đường của cô nàng, cô sắp tức chết rồi đây.
"Kiều Dược Dược, cậu hại chết tớ rồi."
"Sao cậu lại bỏ lại tớ mà chạy."
Kiều Dược Dược xấu xa cười: "Ai bảo cậu chạy trốn chậm nên mới bị phát hiện."
"Chẳng sao cả, tớ đẩy hết cho cậu rồi, tớ nói cậu thích cậu ấy."
"Hả?"
"Cậu ấy tin, bây giờ cậu tỏ tình với cậu ấy chắc là sẽ thành công đấy." Hạ Thiên tức giận rồi cầm lấy chiếc cặp sách bằng vải bạt để ở trên ghế khán giả lên, rời khỏi sân vận động.
Kiều Dược Dược đuổi theo, đập nhẹ vào đầu cô: "Cô gái ngốc, kể cả khi tận thế đến, trên thế giới chỉ còn lại mỗi tớ và một con chó thì có lẽ Từ Bất Châu sẽ chọn chó."
Hạ Thiên bị cô chọc cười: "Cậu thiếu tự tin thế."
Không phải chuyện tự tin hay không tự tin, tớ không phải mẫu người của cậu ta, cậu ta cũng không phải mẫu người của tớ, hahaha, cậu rất ngốc khi lấy tớ làm lá chắn."
"Cậu có vẻ hiểu cậu ấy."
Kiều Dược Dược dùng cùi chỏ huých cô: "Tớ nhìn người rất chuẩn đấy, Hạ Thiên à, nếu cậu chủ động hơn, có lẽ sẽ thành công, cậu ta không chống lại được sự chân thành của cậu đâu..."
Hạ Thiên không tin cô nàng, cô từ chối thẳng: "Không đi, nếu bị từ