Hạ Thiên cảm thấy lo ngại khi cô so sánh điểm số của mình và Từ Bất Châu ở các môn.
Điểm môn Ngữ Văn, Tiếng Anh và Lịch sử chính trị của cô cao hơn Từ Bất Châu, nhưng cũng chỉ cao hơn một chút thôi, còn Toán và Địa lý của Từ Bất Châu cao hơn cô tận mười mấy điểm, bỏ xa cô.
Xét về tổng điểm, cậu chỉ kém cô vài điểm.
Hạ Thiên cảm thấy rất khủng hoảng, điểm số này quá suýt sao, cô không chút nghi ngờ rằng Từ Bất Châu sẽ vượt qua cô trong kỳ thi tháng lần sau.
Tất nhiên, Từ Bất Châu ngồi phía sau, Từ Bất Châu – người chưa từng thi được hạng hai nhìn cái tên được đặt trước tên mình, khẽ nhíu mày.
"Hạ Thiên..."
Mục Hánh Lan nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của cậu bạn cùng bàn: "Xin hỏi, cậu có biết Hạ Thiên là ai không?"
Từ Bất Châu: "Nghe quen quen."
Mục Hách Lan nuốt nước bọt: "Hỏi thêm câu nữa, học trò yêu quý của cậu tên là..."
Từ Bất Châu không chút do dự mà nói: "Kiều Dược Dược."
"..."
Hạ Thiên và Kiều Dược ngồi ở phía trước đồng thời cạn lời.
Mục Hách Lan vẫn bất chấp tất cả, tiếp tục hỏi: "Vậy đội trưởng đội bóng rổ của chúng ta tên là..."
"Lương Gia Di."
Thấy cậu nói ra một cách đàng hoàng như vậy, Mục Hách Lan phát điên: "Đó là bạn gái cũ của cậu đấy! Tỉnh lại đi Từ Bất Châu, còn trẻ đừng có mắc bệnh đãng trí chứ!"
"Ờ."
Từ Bất