-Này cô kia, làm gì vậy hả?
GIám đốc chi nhánh đi lên trước hét vào mặt cô nhân viên trẻ vừa ngã vì ôm một chồng tài liệu dày cộm kia.
Cô gái có vẻ hốt hoảng, lập tức đứng dậy rối rít xin lỗi:
-Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi.
Vừa nãy là do tôi sơ ý không nhìn đường.
Tôi xin lỗi.
Nhìn có vẻ rất đáng thương.
Cô gái này nhìn có vẻ là một người đơn thuần.
Hạ Băng vừa nhìn đã cảm thấy mến.
Không ai lên tiếng, tên giám đốc chi nhánh đã quát tháo ra uy:
-Lập tức đi về vị trí làm việc cho tôi.
Còn đứng ngay ra đó làm gì, đi ngay cho tôi.
Cô gái vẫn chưa hoàn hồn liền liên tục cúi đầu chạy về chỗ làm việc.
Nhưng không may, không biết do luống cuống quá hay thế nào mà lại trẹo chân ngã nhào về phía Trí Vĩ.
Nếu bạn nghĩ Trí Vĩ sẽ đưa tay ra đỡ thì bạn đã lầm rồi.
Anh ta liền né sang một bên, để cô gái trực tiếp nằm sõng xoài dưới đất.
Hạ Băng bất ngờ nhìn Trí Vĩ, lại nhìn sang cô gái đáng thương.
Có vẻ khó khăn ngồi dậy, mà một đám người chẳng ai định chìa tay ra giúp.
Đúng là không thể hiểu nổi.
Trong lòng Hạ Băng có chút bất mãn với hành động thiếu lịch thiệp này.
Cô liền chạy đến đỡ cô gái:
-Cô không sao chứ?
Trí Vĩ nhìn thấy hành động của Hạ Băng liền chau mày, không nhìn quá lâu, anh liền sải bước đi để mặt Hạ băng muốn làm gì thì làm.
Mấy người còn lại cũng đi theo.
Bất giác, vừa rồi người còn đông nghịt hiện tại chỉ còn hai người.
Cô gái nhờ vào sức đỡ của Hạ Băng đứng dậy.
Không quên cảm ơn:
-Cảm ơn cô.
Cảm ơn cô.
Cô là...Hình như đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô đi cùng với tổng tài.
Hạ Băng không để ý gì nhiều liền nói thật:
-Tôi vừa nhận làm thực tập sinh, phòng thư ký tổng tài.
Cô không biết tôi cũng không có gì lạ.
-À..thì ra là vậy.
Thôi tôi xin phép trở về phòng làm việc trước, xin lỗi vì đã làm phiền..à..còn có lời cảm ơn.
-Không có gì.
Cô đi mau đi.
Hạ Băng nhìn theo hướng cô nhân viên, trong lòng cảm thấy hình như có gì đó không đúng lắm.
Giống như không muốn cô giúp.
Mà thôi đi, làm tốt việc của mình trước đã.
Lúc nãy nhìn mặt boss có vẻ không vui.
Nhưng mà cô chỉ muốn giúp đỡ thôi mà.
Đâu có gì quá đáng đâu.
Nghĩ không ra nguyên nhân, Hạ Băng đành gạt qua một bên, cô cấp tốc đuổi theo Trí Vĩ.
Lên tầng, vừa nãy có gọi cho Kai, biết được họ đã lên tầng 5, phòng kế hoạch.
Đúng thật, một đám người.
-Ông cảm thấy tiến độ này so với dự kiến như thế nào?
Ông giám đốc chi nhánh rõ ràng lúc nãy quát nhân viên rất hùng hổ, đến cuối cùng chỉ vưới một câu hỏi của boss đã mặt mày tái xanh, tay chân run rẩy:
-Tôi...tôi sẽ cố gắng hoàn thành đúng thời hạn.
Trí Vĩ chau mày.
Cầm sắp giấy tờ trên tay đưa vào máy hủy tài liệu.
Động tác vừa gọn gàng lại dứt khoát.
Mọi người trong phòng kế hoạch ai nấy cũng đứng yên bất động, chỉ sợ họa tới chỗ mình nên thờ còn không dám thở mạnh.
Hạ Băng đi sau đâu có bao lâu đâu mà bao nhiêu việc đã xảy ra.
Trí Vĩ lạnh lùng cất lời:
-Tôi không muốn nghe ba từ sẽ cố gắng.
Nếu không làm được thì tự giác rời đi, tôi không nuôi người vô dụng.
Nếu các người muốn mình giống bản kế hoạch rác rưởi vừa rồi thì cứ việc.
Nói xong liền rời đi.
Đi ngang Hạ Băng nhắc nhở, lời nói hướng về cô nhưng ngụ ý cũng để nhắc nhở những người khác:
-Chuẩn bị cuộc tổng duyệt từ trên xuống.
Hạ Băng nghệt ra.
Cô còn không biết chuyện gì.
Đội