Như Ý không giữ được bình tĩnh kêu thẳng tên mà không chút kiên nể:
\-Hứa Như kia, tô nhịn cô đủ rồi nhé.
Hứa Như lúc này vẻ mặt bất ngờ quay lại, nhưng ngay sau khi thấy chỉ có Như Ý và Hạ Băng cô ta nhanh chóng bình tĩnh giọng điệu cười nhạo:
\-Cô nhịn cái gì? tôi đâu có yêu cầu cô nhịn. Nói trắng ra nếu cô không phải là em của anh ấy thì tôi cũng chẳng thèm để cô vào mắt rồi, loại tiểu thư không có giáo dưỡng như cô cũng xứng để tôi xem trọng hay sao.
Lời nói vừa rồi đủ làm cho Như Ý tức điên người:
\-Được lắm, tôi đây sớm đã biết cái bộ mặt thứ hai này của cô, chỉ tại anh tôi coi trọng cô, xem cô là bạn bè. Cô làm gì tôi cũng cho qua còn mà đụng đến hạnh phúc của bạn tôi thì coi như cô xui rồi.
Hứa Như vẫn cái giọng khinh thường ấy, vẫn ta đây luôn đúng:
\-Chỉ trách cô quá vô dụng mà thôi, cả cô ta nữa, từ nãy đến giờ một câu cô ta còn không nói chứng tỏ cô ta đã thực sự thừa nhận mình không xứng đáng với Tinh Anh.
Quả thật An Thiên từ nãy đến giờ vẫn chưa nói một lời nào, Như Ý cũng không thể cãi được. Nhưng cô cũng không tin bạn mình sẽ im lặng đến vậy:
\-Cô...
Thấy Như Ý đã cứng miệng thì Hứa Như được dịp tiếp tục:
\-Nói cho cô biết trong mắt tôi cô ta như là một con hồ ly tinh vậy, cô ta dám cản trở tình yêu giữa tôi và Tinh Anh, tôi, không cho phép điều này xảy ra.
Chẳng thể hiểu nổi tại sao An Thiên một lời cũng chẳng nói, Hạ Băng chứng kiến sự việc diễn ra một chút cũng không thể chịu được nữa lên tiếng, bộ dáng cô gái vui vẻ hoạt hiền lành biến mất thay vào đó là đôi mắt sắt lạnh lời nói cũng lạnh đi mấy phần:
\- Cô tốt nhất là cẩn trọng lời nói của mình nếu không tôi không cần biết cô có thân phận cao quý thế nào chỉ cần tôi biết một điểm yếu dù là nhỏ nhất\, thì nhất định tôi sẽ biến nó thành điểm yếu chí mạng của cô\, còn cô nói bạn tôi là hồ ly? tôi xin hỏi lại trên người cô có chỗ nào mà không giống hồ ly chứ\, tốt nhất là nên xem lại mình rồi hãy đánh giá người khác\.
Ánh mắt sắc lạnh ấy làm cho Hứa Như có chút rùng mình, nhất thời im lặng. Có vẻ cô đã coi thường Hạ Băng quá rồi chăng?
Bốn cô gái lời qua tiếng lại đầy căng thẳng, ấy vậy mà ba người đàn ông kia lại đứng đó xem từ đầu đến cuối vở kịch. Tinh Anh vốn định đến đối chất từ nãy giờ nhưng lại bị kéo lại, vì hai người còn lại dường như muốn xem hết kịch. Trí Viễn nháy mắt với anh mình giở giọng trêu chọc:
\- Anh\! em thấy cô gái Hạ Băng này rất hợp với anh đấy\, anh ít nói còn cô ấy hoạt bát\, anh độc miệng\, miệng cô ấy cũng không kém đâu\.
Trí Vĩ nhìn qua cô gái đang xù lông bảo vệ bạn của mình ở đằng kia miệng nở một nụ cười đầy xấu xa.
Còn nói đến ông chồng, thấy vợ mình không nói gì trong lòng gấp gáp muốn xông đến, đi đến gần thì không ngờ An Thiên lên tiếng giọng nói lạnh lùng đầy tính áp bức người đối diện:
\-Tôi nói cho cô biết từ nãy đến giờ tôi vì phép lịch sự nên không lên tiếng nhưng có vẻ như cô chẳng nhận ra mà càng ngày càng không biết điều nhỉ?
Hứa Như lập tức lấy đó làm tiền đề cho rằng mình đúng:
\-Cô giờ đây đã lòi bộ mặt rồi nhỉ, cố tình tỏ ra mềm yếu để anh ấy thương...vừa nhìn đã biết cô chính là loại phụ nữ mặt dày không biết xấu hổ...thứ hồ ly....
Không để đối phương nói hết An Thiên cắt ngang lời:
\-Không cô sai rồi, tôi vừa nhận ra rằng tôi không cần phải giữ phép lịch sự đối với người đang cố gắng nói với vợ của người cô ấy yêu rằng hãy rời xa