Vốn đánh tên côn đồ đã làm An Thiên tỉnh được vài phần, giờ nghe tiếng còi cảnh sát cơn say lại được tỉnh thêm vài phần nữa. Đầu óc cô bây giờ đúng chuẩn quay cuồng, đang suy nghĩ ra tình huống tiếp theo sẽ là viết một tờ tường trình dài lê thê như một bài luận văn nộp cho mấy chú cảnh sát thì ai lại ngờ cô để ý đến họ chứ họ không để ý đến cô. Vài người trực tiếp áp giải tên côn đồ đang quằn quại trên đất về đồn, để An Thiên ở lại ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cho đến khi một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trước tầm mắt cô, mỗi lúc một gần hơn. Trong chớp mắt xuất hiện trước mặt cô, cái khí thế bức người này là gì đây? Anh ra lệnh cho tên đeo kính đứng bên cạnh, còn ai nữa, thư kí Phong:
\-Cậu i đến đồn cảnh sát giải quyết ổn thỏa mọi việc.
Anh thư kí nhanh chóng chuồn đi bởi vì anh dự cảm không lành sắp xảy ra, tốt nhất là nên rời đi, bảo toàn mạng sống của mình tốt chính là thượng sách, còn phu nhân..cô cần bảo trọng. Vừa nãy anh cũng đã chứng kiến đủ cái màn đánh côn đồ của phu nhân rồi, đành buông lời cảm khái ''phu nhân thật phi thường''.
Tinh Anh sắc mặt lạnh tanh hướng về phía An Thiên:
\-Còn em theo anh về nhà, em say rồi.
An Thiên nhíu mày một chút, men trong người được dịp bùng phát, khí thế hừng hực nhìn vào mắt người đàn ông trước mặt với đôi mắt diễm lệ lại mang chút tức giận:
\-Em không say, em không về.
Không khí trùng xuống đột ngột, Tinh Anh nhất thời không ngờ được đây sẽ là câu trả lời của An Thiên. Tay vuốt mặt An Thiên, anh nhẹ nhàng dỗ:
\-Vợ ngoan, em về nhà với anh.
Ánh mắt An Thiên toát lên vẻ bất mãn, nhưng lời nói lại nũng nịu:
\-Em muốn đi uống rượu, em chưa say,em trước giờ chưa từng say. Em dẫn anh đi.
Lời nói đi kèm hành động, câu nói chưa dứt thì cô nàng ma men đã dắt tay Tinh Anh kéo đi đến một quán rượu. Có rượu trong người dường như làm An Thiên không nghĩ gì nhiều, nói muốn uống liền đi uống, kéo đi liền kéo đi. Tinh Anh vốn có thể kéo cô lại nhưng với cái ánh mắt vừa rồi đã làm anh lơ đãng không ít, kết quả là đi cùng vợ uống rượu. Họ chọn một quầy bar vắng người ngồi xuống. Liền một mạch An Thiên nốc hết ba ly rượu một với tốc độ nhanh chóng mặt. Tinh Anh lúc này mới ngăn lại, uống rượu như vậy thực sự rất có hại cho cơ thể.
\-Đi về thôi. Không uống nữa, em uống nhiều quá rồi, không tốt cho cơ thể.
Cơn say đã lấn át hết lí trí, An Thiên bày ra vẻ mặt ngây ngô hỏi:
\-Anh là ai? Tôi có quen anh sao?
Một tầng khí đen xuất hiện trên mặt Tinh Anh, anh nhìn thẳng người con gái nhỏ nhắn đang say mềm trước mặt, mắt đảo một cái, miệng hơi nhết lên. Ngay sau đó anh cởi chiếc áo vest đang khoác trên người buộc quanh vòng eo nhỏ nhắn của An Thiên, để cô