Ngay lập tức An Thiên Chạy về phòng,Lúc nãy không để ý, thì ra trên bàn có một xấp giấy. Lật ra mới hoảng hốt mà la lên:
\-Cái gì vậy nè?
Đại khái bản điều kiện như sau:
\-Điều 1: Mỗi ngày phải gọi cho chồng tối thiểu là 3 lần.
\-Điều 2: Không được tùy tiện ăn đồ ăn không sạch sẽ bên ngoài.
\-Điều 3: Dù là người khác giới hay cùng giới đều không được tiếp xúc thân mật(nắm tay cũng không được).
\-Điều 4: Về nhà sớm, không được ở ngoài quá khuya , không làm việc thâu đêm.
\-Điều 5: Nếu để chồng phát hiện em vi phạm một trong những điều trên sẽ bị phạt hoặc lập tức trở về nước.
\-Điều 6: Còn nữa, sẽ bổ sung sau nếu thấy cần thiết.
\-\-\-\-\-\-\-\-Anh sẽ đến thăm em\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Mặt An Thiên không còn chút cảm xúc nào. Lật lật thì thấy bên dưới bản điều kiện là giấy tờ nhà đất. Lúc nhìn vào mới thật sự làm cô há hốc mồm,sao tên cô lại ở trong giấy. Vậy là đồng nghĩa với việc căn nhà đắt đỏ này thuộc quyền sở hữu của cô......
Sau đó An Thiên dành cả ngày cho việc sắp xếp đồ đạc. Nói gì thì nói chứ việc dọn nhà làm người ta kiệt sức thực sự. Nhìn quanh thì ngôi nhà cũng coi như là dọn xong, cô quyết định đi tắm.Tắm ra là vừa đúng lúc có cuộc gọi đến, còn ai vào đây nữa, ông chồng quốc dân chứ ai.(Tại đây mình xin phép lược qua đoạn này). Nói chung nội dung chỉ là quan tâm nhau thôi.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Do trước đây An Thiên từng đi du học nên cũng không quá khó để hòa nhập với môi trường đại học nơi này. Đã vậy còn rất nhanh chóng kết bạn được rất nhiều người. Và những người bạn này cũng rất có tâm, quyết định tổ chức tiệc để chào đón cô ( ừ thì nói trắng ra là tìm cái cớ tụ tập để vui chơi). Ngày được chọn là ngày cuối tuần, thứ bảy, bởi vì hôm sau là chủ nhật nên dù có uống đến thế nào cũng có thể nghỉ ngơi, kế hoạch rất chu toàn phải không?
Cứ vậy mà làm ,tiết cuối cùng trong tuần kết thúc, một đám sinh viên kéo nhau đi chơi, địa điểm đầu tiên là đến quán ăn đã được đặt phòng trước đó. Tới lúc định hình được mình đang ở đâu thì căn phòng đã chật ních người. Cả đám ăn uống no say xong thì tất nhiên màn chính mới mới chính thức bắt đầu ''hát karaoke''. Vốn tưởng ở quán ăn có thể tránh không uống bia nên có lẽ đến đây chỉ cần nghe hát ăn trái cây, uống nước ngọt thôi là được. Nhưng An Thiên lại nhận được sự phủ phàng, hết người này đến người kia kính bia, kính rượu, nhìn ai cũng hăng nên cô đành nhận hết một ly cũng không từ chối, uống hết ly này đến ly khác. Có lẽ do cơ địa nên uống bia cô có thể tự tin nói to mình ngàn ly không say, nhưng uống rượu thì cô không chắc. Lại nói đến đám bạn mà cô quen, ai cũng tốt, đủ loại nhan sắc từ bình thường đến trai xinh gái đẹp đều có.
Quậy suốt cả buổi, đêm cuồng loạn của đám sinh viên kết thúc. Nhìn một lược, một câu chốt lại người bình thường nhất và tỉnh táo nhất trong đám chắc chỉ có mình Thiên Thiên nhà ta. Nói là tỉnh nhưng Rượu đã ngấm vào người cô rồi, hình như cũng có chút say, nhưng nhìn lại cái đám kia cũng không còn lời nào diễn tả nữa rồi: người thì bò lê lết trên đất, người thì ôm cột kêu ca, người thì lao thẳng vào nhà vệ sinh mà không nhìn đến cửa đóng hay mở, tóm lại có thể đi đứng đàng hoàng chỉ có mỗi An Thiên. Vậy là mỗi người tự đón taxi về nhà. An Thiên cũng rảo bước tản bộ, nếu nhìn kĩ có