(Để độc giả đọc truyện không cảm thấy dài dòng, mình sẽ tóm gọn cuộc sống ở nước trong hai chương. Tất nhiên mình vẫn sẽ rắc đường đều đều. Lưu ý chương này nhìn sẽ thấy hơi dài bởi vì đa số là đối thoại.)
Sáng hôm sau, hai vợ chồng trẻ cùng lúc thức dậy, ngượng ngùng nhìn nhau. Cuối cùng do da mặt của An Thiên mỏng cho nên cô đành bỏ cuộc trước cái màn mặt đối mặt này. Và biện pháp trốn tránh tốt nhất là chạy vào phòng tắm. Tinh Anh mỉm cười nhìn theo bóng lưng vợ rồi cũng xuống giường, xuống bếp làm đồ ăn sáng.
Ngồi ở bàn ăn, An Thiên vẫn hết ngượng, nhìn vào người đàn ông đang ăn với bộ dáng nho nhã trước mặt, cô hỏi:
\-Sao hôm qua anh đến mà không báo cho em biết trước?
Tinh Anh dừng động tác, anh ngước lên nhìn cô:
\-Nếu anh báo trước có thể nhìn thấy bộ dạng lúc em say sao?
An Thiên nghe xong câu nói bắt đầu đổ mồ hôi, ấp úng:
\-Rất khó coi hả?
Tinh Anh làm bộ suy tư, tay chống cằm nhìn cô, ý cười lộ ra:
\-Không, hình như là rất đáng yêu. Em còn rất mạnh mẽ có thể đánh lưu manh, có thể lôi anh đi uống rượu,...
Lúc này vẻ mặt ai kia xanh như tàu lá chuối khóc không ra nước mắt:
\-Xong rồi, xong rồi, hình tượng thục nữ của em...hu hu
Tinh Anh trêu chọc:
\-Em cần gì phải làm ra bộ dáng ấy? nếu có thì nó cũng bị em đạp đỗ ngay hôm qua rồi, huống chi em không có.(cười một cách sảng khoái).
\-Anh nói cái gì....(giận thiệt rồi)
\-Có người vợ nào thích chồng mình không nói, để anh yêu đơn phương gần 10 năm không? Có thục nữ nào mà nhẫn tâm vứt bỏ chồng ở nhà, tự mình đi du học không?
An Thiên khó hiểu hỏi:
\-Cuối cùng cái tiêu chuẩn thục nữ này của anh lôi từ đâu ra vậy hả? có cái nào biến thái hơn nữa không?
Anh cười cười, diễn đạt giống biến thái mà nói:
\-Nếu vợ muốn, anh nói cho vợ nghe, còn có thể làm hành động nữa. Còn cái gì mà từ đâu ra chứ, chẳng phải từ lúc anh yêu em đã xuất hiện rồi sao?
\-(CẠN NGÔN).
\-Có điều anh thích bộ dáng này của em.
\-Lời nói có tính sát thương rất cao.
\-Vợ quá khen, nhưng anh chỉ nói với mỗi em mà thôi.
Sau bữa sáng, cả hai di chuyển ra phòng khách xem phim. An Thiên ngồi trong lòng Tinh Anh, mắt nhìn tivi, miệng thì há ra đợi trái cây đưa tới miệng. Đột nhiên cô nhớ ra một chuyện ngước lên hỏi:
\-Khi nào anh về?
Tay vẫn làm nhiệm vụ gọt táo cho vợ, anh trả lời:
\-Chắc là ngày mốt.
\-Vậy còn mai?
\-Đưa em đi học.
\-Còn công ty (lo lắng).
\-Không phá sản được (tay lấy một miếng táo đút vợ ăn)
An Thiên quay hẳn ra sau, tay nhéo mũi anh một cái, phê bình:
\-Đừng nói gỡ vậy, nghiêm túc chút đi.
\-Anh là nghiêm túc. Trả lương cho bọn họ không phải để làm bình hoa hay bù nhìn.
\-Cũng đúng, có ông sếp như anh ai mà dám sao nhãng công việc. Có chút ngưỡng mộ nha.
\-Em là phu nhân chủ tịch, cần gì phải ngưỡng mộ họ.
\-Miệng lưỡi tinh ranh.
\-(cười rất tươi)
Tinh Anh vòng tay ôm lấy em An Thiên, đặt nhẹ lên môi cô một nụ hôn:
\-Em nợ anh nụ hôn chào buổi sáng của mỗi ngày (cười tà mị).
\-Cái trò này lại học ai nữa đây?
\-Anh đã nói rồi.
\-Ý gì?
\-Ý là cần em bù cho mấy ngày qua.
Hành động diễn ra ngay sau đó, anh đè cô xuống sofa. Tinh Anh thành công ''công thành đoạt đất''
Và ngay hôm đó một một điều lệ được thêm vào bản điều kiện ''Không được uống rượu,nếu để chồng phát hiện dù là một cái nhấp môi (nếu lúc đó có chồng ở bên thì có thể xem xét lại).
Cứ như vậy, mỗi cuối tuần Tinh Anh sẽ bay sang thăm vợ, dù là bận bất cứ việc gì thì lịch trình của anh