Nhìn thấy vợ mình cùng Minh Khải cười cười nói nói, Tinh Anh không giấu được sự tức giận tiến đến nắm chặt lấy tay An Thiên. Ánh mắt anh sắc lạnh nhìn Minh Khải, từng từ nhấn mạnh:
\-Cảm ơn vì đã đưa vợ tôi về. Giờ thì anh có thể về rồi. Hôm nay nhà tôi không tiện mời khách.Thất lễ rồi.
Minh Khải nhìn An Thiên dặn dò:
\-Nếu có gì nhớ gọi cho anh!
Tinh Anh không còn giữ được vẻ lịch sự của mọi ngày nữa rồi, lời nói có hơi lỗ mãng:
\-Cô ấy ở bên tôi thì có chuyện gì chứ? Vả lại cô ấy cũng sẽ biết nên nhờ ai ( không tới lược của anh).
Minh Khải cười cười, anh đoán chắc là hũ giấm này đã sắp vỡ rồi. Thôi thì về vậy nếu không lại làm cho cô em gái của mình khó xử. Anh lên xe và rời đi. An Thiên cũng vẫy tay chào tạm biệt.
Nhưng khi bóng xe Minh Khải chưa kịp khuất thì cô đã bị Tinh Anh kéo vào nhà. Từ trước tới nay cô chưa từng thấy chồng mình lại có bộ dạng này. Anh hôm nay như biến thành một người khác, từ cử chỉ đến lời nói hành động, bộ dáng ôn hòa dịu dàng cũng mất đi, thay vào đó là sự lạnh lùng lại có chút đáng sợ. Anh vậy mà lại dùng sức nắm cổ tay cô kéo đi. Cánh cửa ''rầm'' một tiếng, nhân lúc này An Thiên mới có cơ hội vung tay mình ra khỏi bàn tay đang nắm rất chặt kia. Dấu vết của năm ngón tay hiện lên rất rõ, thực sự đau. An Thiên vừa xoa tay vừa lớn tiếng hỏi:
\-Anh đang làm cái gì vậy hả?
Lý trí Tinh Anh lúc này như không còn, anh đẩy An Thiên vào tường, mặt đối mặt nhìn cô. Còn An Thiên thì bất ngờ, lưng cô áp sát vào bức tường lạnh lẽo, nhưng sự lạnh lẽo đó không là gì so với vẻ mạnh Tinh Anh hiện giờ. Thực sự rất đáng sợ. Tinh Anh đáp lại câu hỏi:
\-Em hỏi anh đang làm gì? Câu đó là anh hỏi em mới đúng chứ nhỉ? Em và hắn ta đã đi đâu?
\-Đây là có ý gì? em đi chơi cùng bạn thì có gì sai? Chẳng phải đây là chuyện rất bình thường hay sao?
\-Bình thường? giữa hai người khác giới có tồn tại thứ gọi là tình bạn hay sao?
Nghe đến đây An Thiên tức giận :
\-Anh đừng có vô lý như vậy chứ, đừng có áp đặt suy nghĩ của mình lên tất cả mọi người. Không phải suy nghĩ của anh lúc nào cũng đúng hết cả đâu.
\-Anh vô lý? chẳng phải anh sợ em đi với người khác hay sao?
\-Anh ấy không phải người khác!
Tinh Anh nghiến răng:
\-Không phải người khác? vậy thì là gì? là bạn trai hay còn hơn như vậy nữa?
An Thiên nghe xong câu nói vừa rồi, nỗi thất vọng trong lòng dâng lên. Người mà cô hết mực thương yêu lại nghi ngờ cô phản bội anh ta. Lòng tự trọng của cô dường như bị chà đạp. Quá đáng lắm rồi.
Nhưng đanh định phản ứng lại thì một nụ hôn mạnh mẽ gián xuống. Đầu óc cô dần trở nên mụ mị, nhưng có lẽ sự tổn thương