Rời khỏi nhà một đoạn thì An Thiên tình cờ gặp được Hiên Viên, nói đúng hơn là Hiên Viên kêu thì An Thiên mới biết, dù gì cũng chỉ mới gặp một lần. Hai cô gái quyết định đến một quán cà phê để trò chuyện.Tất nhiên họ cũng chẳng thân đến nổi phải kể cho nhau nghe tất cả mọi chuyện. Nhưng còn một chuyện nữa, An Thiên rời khỏi nhà mà không mang theo giấy chứng minh, làm sao mà đăng kí phòng khách sạn (bởi vì Hạ Băng đâu có ở nhà đâu). Vậy là Hiên Viên rất vui vẻ giúp. Cũng từ đó mà quan hệ của họ trở nên thân hơn.
An Thiên chọn một khách sạn gần công ty để dễ dàng đi làm.
Có điều nói là làm, mấy ngày liền cô tránh mặt Tinh Anh. Để tránh việc gặp anh, cô cố tình đi làm từ rất sớm và về rất trễ. Tinh Anh cũng không muốn làm ầm ĩ chuyện này nên anh chỉ đứng dưới công ty đợi. Và tất nhiên đợi bao lâu cũng vậy, đợi buổi sáng, trưa cũng đến, chiều cũng không ngoại lệ đều không nhìn thấy người. Vậy mà An Thiên luôn có thể trốn được.
Cứ kéo dài đến 3 ngày. Ngày thứ 4, Minh Khải gọi Tinh Anh đến gặp mặt để nói chuyện. Đến khi đã đối mặt nhau, Minh Khải ngạc nhiên nhìn người trước mặt, khuôn mặt hốc hác, tiều tụy thấy rõ, anh hỏi:
\-Đã mấy ngày rồi cậu không ngủ hả?
Tinh Anh vẫn chẳng thấy ưa Minh Khải, dù sao thì cũng vì người này nên anh mới ghen, ghen nên thành ra thế này này, ba ngày không được gặp vợ rồi.
\-Liên quan gì đến anh. Anh kêu tôi đến đây làm gì, tôi không rảnh để mà nói chuyện nhảm với anh.
Minh Khải cũng rất thẳng thắng:
\-An Thiên đã từ chối tôi ngày hôm đó.....
Tinh Anh trong lòng bỗng dâng lên một tia hi vọng, nhưng ngữ khí vẫn chẳng thân thiện chút nào:
\-Anh nói với tôi chuyện này để làm gì? Cô ấy chắc chắn phải từ chối anh rồi, bởi vì cô ấy chỉ yêu tôi và tôi cũng vậy. Tình cảm của chúng tôi rất..... tốt.
Minh Khải thở một hơi dài, lắc đầu:
\-Cậu cũng biết nói dối nhỉ? rõ ràng cả hai người đã xảy ra chuyện gì đó.
\-Sao anh lại nói như vậy?
\-Hôm qua tôi mới gặp em ấy, em ấy cũng chẳng khá hơn cậu bao nhiêu. Tôi nuôi béo cô em gái này rồi cứ vậy mà để cậu đạp tan thành quả của tôi (nữa thật nữa đùa).\
Tinh Anh vừa thắc mắc lại vừa gấp gáp hỏi:
\-Em gái? Bây giờ cô ấy thế nào? (rất quan tâm).
\-Phải, em ấy nhận tôi làm anh trai sau khi đã từ chối tôi. Còn em ấy như thế nào thì cậu tự mình nhìn thấy sẽ rõ.
Nói đến đây Tinh Anh buồn rầu:
\-Em ấy tránh mặt tôi.
Ánh mắt Minh Khải đầy nghiêm túc:
\-Cậu có phải là đàn ông không hả? Nếu cậu yếu đuối như vậy thì làm sao có thể làm cho An Thiên hạnh phúc
được. Vậy thì tôi chấp nhận làm anh trai làm gì, cậu mà không dứt khoát tôi sẽ không ngại đem em ấy rời xa cậu, tin tôi đi tôi làm được.