Buổi tối - đèo XX
Chiếc xe Minh Khải đang lái tiến dần đến một chỗ có thể đậu xe. Xe phải dừng ở một nơi khá xa vì người hẹn buộc anh phải dừng xe ở đó và đi bộ đến điểm hẹn. Đến nơi Minh Khải nhận ra đây là một nơi thực sự rất nguy hiểm, vắng vẻ lại nói bên dưới chỗ này là rừng núi trùng trùng điệp điệp. Nếu lỡ không may rơi xuống chẳng biết xác có còn hay không nữa chứ. Gió về ngày càng mạnh lại thêm lạnh khiến con người ta dù có mạnh mẽ đến đâu cũng cảm thấy có chút sợ hãi. Nhưng đó có là gì? anh sao lại thua được người đứng trước mặt mình được chứ. Cả hai cùng lúc tiến về phía đối phương ,mỗi lúc một gần.15m....10m...rồi dừng lại ở mức 5 m. Minh Khải không tỏ ra vẻ bất ngờ gì khi thấy người trước mặt là Hiên Viên:
\-Tôi đang thắc mắc, ai là người muốn hẹn tôi ra nói về thông tin của Hồ Nhất Trung. Cũng không vượt quá dự đoán, là cô con gái của ông ta. Hình như tôi sập bẫy rồi (mặt vẫn giữ nụ cười).
Hiên Viên cười đáp lại, cô nói:
\-Anh không bất ngờ như tôi tưởng. Có vẻ các người cũng đã nghi ngờ tôi từ lâu rồi.
Minh Khải giọng nói nửa phần trêu đùa, nửa phần nghiêm túc:
\-Không, thực sự đây là vẻ mặt bất ngờ nhất từ trước đến nay của tôi đó, cô không nhận ra mà thôi. Một cô gái nhỏ nhắn, thường tỏ ra yếu đuối trước mặt mọi người lại có một mặt khác ngang tàn như thế này. Nón kết, quần bò, áo jean,...thật đúng là khác hẳn nhỉ? Cô giúp tôi nhận ra một điều....
Hiên Viên vậy mà không quá quan tâm đằng đằng sát khí ra một đòn hiểm hóc mà không một chút báo trước. Minh Khải vừa né vừa nói tiếp:
\-Bài học chính là không nên nhìn vẻ bề mà đánh giá một con người nhất là bản chất thực sự của người đó.
Hiên Viên tung thêm một cước khác nhắm thẳng vào đầu Minh Khải, kèm theo lời nói đáp trả:
\-Vậy thì thật đáng tiếc, anh nên trân trọng nó đi vì đây sẽ là bài học cuối cùng của anh rồi.
Minh Khải vẫn không bỏ được cái giọng nói đầy trêu đùa, nhưng vẻ mặt thì vẫn còn sự nghiêm túc, cứ thế mà tránh cú đánh tiếp theo:
\-Nè nè, con gái gì mà mạnh dữ vậy. Anh đây mặc dù có học võ nhưng cũng 30 rồi phản ứng không còn nhanh như trước đâu. Đã vậy tôi còn chưa