Trở về nhà riêng.
Sau khi đã tắm rửa thay đồ.
Trí Vĩ khoác trên người chiếc áo ngủ buộc hờ, Sau đó xuống hầm rượu chọn lấy một chai, đi lên, đến bên quầy bar chọn một cái ly rồi ra ban công ngồi.
Chất lỏng màu đỏ được rót ra ly, cầm trên tay Trí Vĩ nước lên trời nhìn bằng ánh nhìn xa xăm.
Ngay chính anh cũng chẳng thể hiểu nổi tại sao mình lại làm vậy.
Có lẽ trong vô thức anh muốn ngắm nhìn bầu trời đầy sao kia.
Bất giác anh nhớ lại chuyện xảy ra 1 năm trước.
Có một hình bóng đã khiến anh xao xuyến.
Dù chưa nhìn rõ mặt nhưng bóng lưng đó..chẳng hiểu sao lại khắc sâu vào trí nhớ anh đến vậy.
Câu hỏi đến nay vẫn chưa có câu trả lời, Chỉ là bóng lưng đó, thân người và khí chất tỏa ra từ cô gái ấy vừa mang lại cảm giác phóng khoáng, lại vừa trầm lắng.
Bên ngoài rõ ràng luôn là bộ dáng cứng rắn, nhưng trong khoảnh khắc vẫn là không thể che giấu.
Cuối cùng là vì điều gì?
1 năm sau, vẫn là bóng hình đó, xuất hiện trước mặt anh.
Dù chưa chắc chắn nhưng mọi thứ đều quá trùng hợp.
Cô gái này là người đầu tiên khiến anh muốn che chở và bảo vệ.
Chuyện gì anh đã quyết định rồi thì trời có long đất có lỡ thì anh vẫn sẽ làm được.
Chẳng biết trên đời này có hay không yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng với anh, anh muốn tìm hiểu người ấy.
Bất giác ly rượu trên tay đã bị nắm chặt (Cái này chắc là đang nghĩ về chuyện Hạ Băng đi với Trương Thành chứ gì?)
------
Sáng hôm sau, tại phòng làm việc.
Trí Vĩ gọi thư ký vào.
Tay vẫn lật tài liệu, mắt vẫn dán vào một đống giấy tờ, anh hỏi:
-Việc tôi cần cậu đã làm xong chưa?
Anh thư ký tá hỏa, rõ ràng nói hai ngày, chiều hô qua vừa kêu tới trưa hôm nay đã hỏi rồi.
Làm gì gấp dữ không biết.
Nhưng phận làm công chẳng lẽ lại nói hoạch toẹt ra rồi đến phòng nhân sự nghỉ việc, mà nói vậy thooi chứ làm việc với người này cũng đâu phải mới ngày 1 ngày hai.
May mà có chuẩn bị trước, anh thư ký ấp úng lựa lời:
-Cái đó, tôi vẫn đang điều tra.
Có điều tôi vẫn còn tin khác, không biết anh có muốn nghe không? Về trận dấu ngày mai của cô Hạ Băng.
Trí Vĩ ngừng viết, ngước lên nhìn.
Rồi lại tiếp tục việc của mình sau khi ra lệnh:
-Nói đi.
Hai từ không hơn không kém.
Chán ghê á.
-Câu lạc bộ Taekwondo hiện tại mới chọn được hai người, người thứ ba tối nay sẽ bay từ Ý về tham gia thi đấu.
Nghe nói người này là át chủ bài, năm ngoái giành huy chương vàng giải trẻ, hiện tại huấn luyện ở Ý vừa hay vừa kết thúc xong đợt huấn luyện.
Trí Vĩ cười khinh bỉ:
-Ha, sợ thua tới mức phải dời người về thi đấu giải giao hữu à? Phí công thừa sức quá nhỉ?
-Vậy anh định...!
Trí Vĩ mặt dù bên ngoài nói như vậy nhưng để phòng trừ hậu họa vẫn nên giúp Hạ Băng một tay cái đã.
Anh không muốn cô gặp phải một bất trắc nào.
Một Phương Tú Vi ngu ngốc là đủ rồi.
-Cậu ta chưa cần về nước đâu.
Tôi cảm thấy cậu ta tập luyện chưa đủ, giúp cậu ta tiến bộ hơn đi.
Nói tới đây thì cũng đủ hiểu rồi.
Để tránh gánh thêm việc vào người, anh thư kí tất nhiên tìm cớ chuồn trước:
-Vậy tôi đi làm việc đây, xin phép!
Ai nói boss luôn lạnh lùng không có chỉ số cảm xúc chứ? Rõ ràng vẫn còn rất thành thật giúp đỡ ý trung nhân a.
Có điều, nếu Hạ Băng mà biết chuyện chắc chắn cô sẽ không đồng ý đâu.
-------
Chiều xuống, Hạ Băng đang cùng mọi người tập luyện lần cuối cho ngày mai thì có người báo tin.
Thanh Hà hớt ha hớt hải chạy về.
Cô chống tay xuống gối thở dốc.
Mọi người thấy biểu hiện cả cô có chút kì lạ nên bu lại hỏi han.
Hạ Băng nhanh chóng chạy đến:
-Sao vậy? Có chuyện gì sao?
Thanh Hà dù mệt nhưng đầy vui vẻ, cười rất tươi, càng làm mọi người nóng lòng.
Không biết ó chuyện gì:
-Cuối cùng là chuyện gì vậy?
-Em sao vậy?
-Sao cười hềnh hệch như ngáo vậy?
Đến đây cô mới báo tin vui:
-Có tin vui, bên phía kia, ác chủ bài không thể về được, nên bây giờ bên đó đang rất rối rắm.
Chúng ta có cơ hội thắng rồi.
-Em nghe ở đâu vậy? Nguồn tin chính xác không đó?
-Chắc chắn một trăm phần trăm luôn, em đi ngang phòng hành chính vừa thấy họ đổi tên người tham gia thành Vương Minh Triết.
Nghe tin vui mỗi người một biểu hiện.
Người thì tiếp thu nhanh vui ra mặt, người thì chưa tin, có người nghệch ra luôn (và người này là Hạ Băng đó).
Giữa lúc mọi người đang vui mừng vì tin tốt này thì Hạ Băng vẫn đang rất thắc mắc về chuyện này, cô đinh ninh ngay từ đầu sẽ là người đó, quả thật suy nghĩ của cô là đúng, chỉ có điều, cô không nghĩ đến mình may mắn đến vậy.
Vì có người đó nên phần thắng này cô không thể nắm chắc phần thắng, nhưng giờ thì...vẫn còn cơ hội.
Nhất thời vẫn chưa tiêu hóa kịp.
-Mọi người trước hết đừng quá chủ quan.
Cậu ta cũng không phải người mà chúng ta có thể xem thường được.
Trong khoảnh khắc Hạ Băng vừa nhớ ra một chuyện.
Cái tên Vương Minh Triết này nghe rất quen