Hạ Băng chỉ bị lao lực quá độ nên sau khi điều dưỡng một hai ngày về cơ bản đã hồi phục sức khỏe, nên được xuất viện.
Chớp mắt một cái đã đến ngày thực tập.
Trước đó một ngày.
Hạ Băng vừa sắp xếp, lựa chọn đồ để mai bắt đầu nhận việc, vừa nói chuyện điện thoại với Như Ý.
Đáng lẽ là gọi nhóm ba người nhưng có vẻ An Thiên đang bận nên không nhận cuộc gọi.
Thế là trở thành cuộc gọi hai người.
Đầu dây bên kia Như Ý bộ dạng biến nhác nằm trên giường đắp mặt nạ.
Đúng là trái ngược hoàn toàn với bên này, Hạ Băng bù đầu bù cổ chuẩn bị.
Tất nhiên phải phàn nàn rồi:
-Cậu đó, rảnh ổi quá nhỉ? Ngày kia cậu cũng bắt đầu thực tập mà, đúng không?
Như Ý thong thả nhìn màn hình, trả lời:
-Lo gì, cậu cũng nói là ngày kia mà, ngày kia lận đó.
Mai chuẩn bị cũng chẳng sao.
Vả lại, công ty nhà mình thì sợ gì chứ.
Quên mất, Như Ý làm việc cho gia đình.
Đúng là cô lo lắng dư thừa rồi.
Nhưng tất nhiên đâu thể dễ dàng cho qua như vậy:
-Cậu đó, tự tin nhỉ? Phải rồi, công ty nhà.
Nhưng cũng phải làm việc, đúng chưa? Nhắm anh cậu để cậu thảnh thơi trải qua mùa thực tập này không?
Nhắc tới Tinh Anh, qua lớp mặt nạ có thể đoán được khuôn mặt Như Ý đã biến sắc không ít:
-Tự nhiên cậu nhắc làm gì, không nhắc thì thôi, giờ nhắc làm mình bực mình muốn chết.
Sau đó, Như Ý thao thao bất tuyệt, kể không biết bao nhiêu chuyện, cuối cùng kết đúng một câu:
-Nói cậu nghe, ông anh trời đánh nhà mình bây giờ trở thành tên cuồng vợ không thuốc chữa rồi.
Hạ Băng đang tìm xem ngày mai nên mặc bộ nào đi làm, đáp lại:
-Chuyện này lạ lắm sao? Chẳng phải đối với cậu là chuyện tốt sao? Không quản cậu nhiều nữa? Ở đó than vãn.
Như Ý nhìn Hạ Băng đang soạn đồ, thuận miệng chỉ trỏ qua màn hình:
-Ê, cái áo sơ mi trắng bên phải...ừm ừm..cái mới mua bữa đi chơi mừng caaujt rở về á.
Đó, đúng rồi.
Cái quần tây đen ở bên tủ kế bên kìa, cái quần đó hợp.
Hạ Băng vừa nghe vừa làm theo, đúng là bộ đồ mà cô cần tìm.
So với Như Ý và An Thiên thì gu thẩm mĩ của cô có phần lép vế hơn một chút, nên hể chuyện trọng đại đều nhờ họ tư vấn, riết cũng thành thói quen.
-Tủ đồ nhà mình cậu còn rõ hơn cả mình nữa,haizzz...!
Hạ Băng ra vẻ bất lực nhìn màn hình.
Người bên kia đã tháo mặt nạ từ lúc nào rồi, đang cười hì hì đắc ý:
-Chứ gì nữa, hôm nào lại đi chơi một bữa, rủ An Thiên nửa.
-Ừ, nhưng cũng phải đợi cậu ấy về đã.
Như Ý chu mỏ, liền nảy ra ý kiến:
-Không cần đâu, qua bển với cậu ấy.
Hạ Băng lắc đầu ngao ngán, nhắc nhở:
-Bà cô của tôi ơi, cậu còn đang thực tập thi đi đâu.
mới nói lại mau quên vậy.
Như Ý vốn dĩ mới nghĩ ra ý