Thang máy dừng ở tầng trên cùng.
Đây là tầng chuyên dụng cho bộ phận trực thuộc phòng tổng tài.
Hạ Băng hồi hợp đi sau người dẫn đường.
Đúng thật phải công nhận, tác phong của nhân viên ở tập đoàn lớn có khác, chỉ chuyên tâm vào nhiệm vụ của mình.
Ví như chị gái đang dẫn đường đây.
Hạ Băng từ lúc đến tới giờ chỉ nghe được hai câu nói từ chị ấy.
Câu đầu tiên:
-Em là thực tập sinh mới đến, Hạ Băng đúng không?
Kèm theo đó là ánh mắt đánh giá, nhưng cũng chỉ là lướt qua liền trở lại bình thường.
Câu tiếp theo là lúc chị gái dẫn Hạ Băng đến bộ phận thư kí tổng tài:
-Việc của em khi đến nơi sẽ có người giải thích rõ, em trực thuộc bộ phận thư kí tổng tài.
Hai câu không hơn không kém.
Nhìn chị gái này chắc cũng chỉ 27, 28 nhưng tác phong làm việc cũng như thần thái thì phải nói là quá cường đại rồi.
Đó chỉ là đánh giá ban đầu mà thôi, Hạ Băng đâu ngờ đó chỉ là việc bình thường ở đây.
Lại nói, chỉ đến khi chị gái nói cô mới biết mình phải làm ở bộ phận thư kí thay vì ở bộ phận marketing- chuyên ngành cô học.
Định hỏi có phải nhầm lẫn gì hay không nhưng lười đến miếng rồi liền nuốt ngược trở vào.
Đến đâu hay đến đó vậy.
Hạ Băng trợn tròn mắt khi cửa thang máy mở.
Ngoài việc im lặng thầm kinh ngạc trước cảnh tượng hoành tráng trước mắt thì cô chẳng biết nên làm gì.
Dù sao cũng phải giữ hình tượng đừng để người ta có ấn tượng không tốt về mình.
Vấn đề của việc này là cả tầng này chỉ có hai phòng làm việc.
Một phòng tổng tài, phòng còn lại tương lai sẽ là nơi làm việc của cô.
Cả tầng lầu đó, xin nhắc lại là cả tầng.
Người ta một tầng có ít nhất ba bộ phận làm việc, còn ở đây chỉ có hai, ôi trời, nó phải rộng đến thế nào chứ?
Chị gái dẫn Hạ Băng đến trước cửa phòng, gõ đúng hai cái rất quy củ đợi bên trong trả lời.
Một giọng nói phát ra cho phép vào.
Cửa phòng mở ra, nhìn quanh cũng chỉ có bốn người đàn ông, ngoài dự kiến của Hạ băng.
Lúc đầu cô nghĩ nếu cả tầng lầu rộng thế này sẽ có nhiều người làm ở bộ phận này lắm chứ.
Nhưng có vẻ cô đã sai rồi.
Tại sao lại nghĩ vậy mà không nghĩ đến trường hợp mọi người đã ra ngoài làm việc?
Thứ nhất, hiện tại là giờ làm việc, khả năng ra ngoài ăn, hay mua đồ gần như là bằng 0.
Chưa kể, đây là nơi nào chứ, có thể tự ý rời vị trí sao? Vả lại, nơi này mệnh danh là một trong những nơi có quy định nghiêm ngặt nhất.nên tất nhiên tình huống giả định kia nhanh chóng được gạt bỏ.
Thứ hai, nếu có việc cần ra ngoài thì nhiều lắm chắc cũng cần hai người là đủ.
Cuối cùng kết luận, nơi này rất ít đồng nghiệp.
Ngày tháng sau này chắc cũng khó sống rồi đây.
Chị gái dẫn đường đưa Hạ Băng đến nơi cũng nhanh chóng đi ngay.
Để lại cô nàng tân binh ngờ nghệt, nhìn bốn người đàn ông đang chằm chằm nhìn về phía mình.
Cô thở dài một hơi, lấy tự tin bắt đầu giới thiệu:
-Xin chào mọi người, em ten Bạch Hạ Băng, là thực tập sinh mới đến, có gì không hiểu mong mọi người giúp đỡ và chỉ dạy em thêm.
Nói xong cô cúi gập người, lấy mười phần chân thành để chào hỏi.
Anh chàng ngồi ở gần đó nhất đứng dậy đi đến chỗ Hạ Băng.
Người này nói không phải khen chứ lớn lên thật điển trai, ông trời