Chương 3: Bác sĩ Hà chịu lạnh thật tốt!
Nhân lúc mẹ vừa ngủ, Hứa Mộ Sênh chuồn ra khỏi phòng bệnh, chuẩn bị ra ngoài bệnh viện mua chút đồ ăn cho mẹ.
Đi qua nơi có vài y tá đang đứng, sau đó không ngoài dự liệu bị một đám người vây quanh xin chữ ký rồi chụp ảnh. Bị dày vò một trận, Hứa Mộ Sênh mới ý thức được bản thân nên cải trang một chút. Tìm một chiếc mũ lưỡi trai đội lên, còn đeo thêm cả khẩu trang y tế. Cải trang xong xuôi rồi, lúc này mới dễ dàng ra khỏi bệnh viện.
Từ xa, anh đã nhìn thấy Hà Tinh Tinh xách theo mấy túi trà sữa, bước đi nhẹ nhàng, hướng đến cửa chính của bệnh viện.
Ánh đèn mờ nhạt chiếu qua cây ngô đồng bên đường, chiếu xuống đất ánh sáng loang lổ. Dáng người cô nhỏ gầy, cái bóng hẹp dài kéo trên mặt đất, di chuyển theo bước chân chậm rãi của cô.
Cô khoác một cái áo gió màu be nhạt, bên trong phối thêm váy hoa màu tím, vẫn là chiếc váy lúc sáng kia, chỉ là dưới chân đã mặc thêm quần tất đen. Đôi giày dưới chân cũng đổi rồi, từ đôi dép tai thỏ biến thành đôi giày đế cao rộng rãi.
Không sai, bác sĩ Hà của chúng ta đã về kí túc của nhân viên thay quần áo rồi.
Lâm Điền nói quả không sai, Hoành Tang hôm nay hạ nhiệt độ trên diện rộng, thời tiết thoáng cái đã lạnh ngay, bên ngoài gió lớn vô cùng. Hà Tinh Tinh đứng ở chỗ đang mở máy sưởi, vẫn cảm thấy hai chân lạnh cóng, gió lạnh quấn quanh.
Cô tất nhiên không sợ lạnh, chỉ là sau khi đôi dép tai thỏ bị cà phê làm bẩn, người mắc chứng bệnh ám ảnh cưỡng chế như cô, thực sự không có dũng khí tiếp tục đi đôi dép ấy đi loanh quanh trong bệnh viện nữa. Huống hồ hôm nay còn phải ở lại trực đêm.
May mà kí túc của bệnh viện cách đây không xa, đi bộ tầm mười phút là tới, cô nhân lúc rảnh rỗi trở về mặc thêm quần tất, tiện thể đổi một đôi giày khác. Lúc trở về bệnh viện liền mua cho mình cốc cacao nóng, nhân tiện mua cho mọi người luôn.
Cô hơi cúi đầu, một tay cầm trà sữa, tay còn lại để trong túi áo khoác ngoài, vừa đi vừa hát chầm chậmbước vào cửa chính bệnh viện. Tâm tình rất tốt!
Cô để tóc dài màu hạt dẻ, dài mà thẳng, gió vừa thổi làm tóc bay rối loạn che đi khuôn mặt, cô vội giơ tay vén sợi tóc ra sau tai.
Động tác bình thường như thế, nhưng mà rơi vào trong mắt Hứa Mộ Sênh lại có chút dịu dàng.
Hứa ảnh đế nghãm nghĩ cảm thấy có lẽ mình bị bệnh rồi.
Khi vừa bước vào, bên tai bỗng nghe thấy một giọng nam quen thuộc, “Bác sĩ Hà!”
Hà Tinh Tinh đột nhiên ngẩn ra, theo phản xạ nhìn về hướng phát ra tiếng nói, người đàn ông từ trên xuống dưới mặc kín mít, chỉ để lộ ra đôi mắt màu nâu thẫm.
“Thầy Hứa? Sao thầy lại ở đây?” Vẻ mặt cô không che dấu được sự kinh ngạc.
“Đi mua chút đồ ăn cho mẹ, khu vực này tôi không quen lắm, bác sĩ Hà có món ngon nào đề cử không?” Người đàn ông đứng trước mặt cô tháo khẩu trang xuống, để lộ ra khuôn mặt đẹp như tranh vẽ.
Thật là đẹp trai quá!
Hà Tinh Tinh trong lòng thầm si mê.
Sau khi ngắm xong, cô vội quay lại vấn đề chính, đề xuất với Hứa Mộ Sênh: “Bên cạnh bệnh viện chẳng có cái gì ngon cả, thầy Hứa không ngại thì đi thêm hai con phố nữa, đến khu Thiên Thành Đại Hạ có rất nhiều quán ăn. Ở đó có Hoa dâm bụt ở Đại Liên, Trương Kí, Ái Gia… đều quán ăn đó không tệ.”
“Thiên Thành Đại Hạ?”
“Ừm, từ cầu vượt đi qua hai con đường nữa là tới rồi.”
“Cảm ơn.” Ánh mắt anh khẽ lướt qua chiếc áo blouse trắng trên người Hà Tinh Tinh, trên tay còn cầm túi trà sữa, “Bác sĩ Hà vẫn chưa tan ca sao?”
Giờ chắc cũng đã hơn sáu giờ tối rồi.
“Tôi giúp đàn anh trực đêm.” Chu Tuấn Thâm hôm nay có việc bận, nên cô trực thay.
Hứa Mộ Sênh gật đầu, “Vậy tạm biệt, tôi đi trước đây.”
“Được, tạm biệt.” Cô nói xong hình như lại nhớ ra gì đó, quay lại mỉm cười nói: “Thầy Hứa, sinh nhật vui vẻ.”
Hứa Mộ Sênh ngạc nhiên, mất vài giây mới phản ứng lại, “Cảm ơn.”
Cô cười, ánh mắt cong cong nói: “Tôi cũng là fan của anh.”
Lần này, Hà Tinh Tinh không dừng lại nữa, tiếp tục ngâm nga bài hát lúc nãy, bước chân nhẹ nhàng tiến vào bệnh viện.
Đằng sau, Hứa Mộ Sênh vẫn đứng đó nhìn cô gái bước qua cửa xoay, sau đó khuất bóng không nhìn thấy nữa.
Hứa Mộ Sênh không nhận ra mình đang mỉm cười.
Cô gái này, lâu rồi không gặp vẫn sống thật tốt.
****
Sau khi trực ban xong, Hà Tinh Tinh cảm thấy mệt vô cùng. Nằm bò ra bàn làm việc không muốn động đậy.
Chu Tuấn Thâm vừa sáng sớm đã tới giao ban với cô, còn đem cho cô bữa sáng, “Tinh Tinh, tối qua cảm ơn em nhiều, ăn xong bữa sáng thì trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Cảm ơn đàn anh.” Cô cười khóe mắt cong cong, nhận lấy bữa sáng của đàn anh, “Chị Nguyễn sao rồi?”
“Hả?” Chu Tuấn Thâm nhướn mày.
“Tối qua chị Nguyễn không phải bị trẹo chân sao?”
“Không đáng ngại.”
“Đàn anh, anh phải cố lên! Giữ được chị Nguyễn giống như có thêm một cơ hội thăng tiến, có lợi biết bao!”
Chu Tuấn Thâm: “...”
Bác sĩ Chu thở ra một ngụm khí lạnh nói: “Tinh Tinh, tối qua em lại bị bệnh nhân khiếu nại, tháng này là lần thứ mấy rồi?”
Hà tinh Tinh: “...”
Khí lạnh từ đâu đến sao trực tiếp tạt vào mặt cô rồi!
Bác sĩ Hà mệt mỏi, thở dài một cái, “Trời hôm nay có thể có mưa, cô nương muốn gả đi, bệnh nhân muốn khiếu nại, muốn tránh cũng không được mà!”
Bác sĩ Chu: “....”
Hà Tinh Tinh không để ý đến phản ứng của bác sĩ Chu, cởi áo blouse, cầm lấy túi thức ăn hiên ngang rời khỏi phòng làm việc.
Sáu giờ sáng, bệnh viện chẳng có mấy người, thỉnh thoảng có mấy nhân viên đang quét dọn vệ sinh. Trong không khí toàn mùi nước khử trùng.
Ăn xong bữa sáng, Hà Tinh Tinh lại tràn đầy năng lượng.
Đi vào thang máy, ấn nút đi xuống. Cô cúi đầu nghịch điện thoại, hot search ngày hôm nay không ngoài dự đoán là tin tức về Hứa ảnh đế.
Lần trước vợ chồng Hoắc thị và một tiểu thịt tươi đang nổi - Chu Hiển Tinh, làm kinh động cả bệnh viện, giờ lại đến Hứa ảnh đế, khoa phụ sản thuộc Đại học C nổi tiếng. Cư dân mạng sôi nổi trêu chọc đây là "bệnh viện minh tinh."
Yên lặng đợi một chút.
Ba phút trôi qua, một tiếng “Đinh” vang lên, cửa thang máy mở ra.
Cô nghe thấy tiếng động ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, cô đóng băng rồi.
Người đàn ông sắc mặt bình tĩnh, nhẹ giọng mở miệng: “Chào buổi sáng, bác sĩ Hà.”
Giọng nói thanh thuần, như bầu trời trong xanh sau trận tuyết lớn, trực tiếp chạm vào lòng người. Cô nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực, vội nở nụ cười: “Chào buổi sáng, thầy Hứa.”
Hứa Mộ Sênh bước một bước dài ra khỏi thang máy, cô vội cất bước, chuẩn bị bước vào trong thang máy. Không ngờ, bên tai vang lên giọng nói, “Đợi một chút, bác sĩ Hà!”
Hà Tinh Tinh: “...”
Cô dừng bước, vẻ mặt đầy vẻ nghi hoặc, “Hả?”
Một giây sau, cửa thang máy khép lại.
Giơ bữa sáng trong tay ra trước mặt bác sĩ Hà rồi nói,”Bác sĩ Hà có thể đợi tôi một chút, tôi đưa bữa sáng cho mẹ đã được không? Tôi tìm cô có chút việc.”
Cô nắm chặt di động trong tay, một lúc lâu sau mới trả lời: “Được, tôi đứng đây đợi thầy.”
-----
Năm phút sau, Hứa Mộ Sênh từ phòng bệnh đi tới cửa thang máy.
Hà Tinh Tinh đang quay lưng về phía anh gọi điện thoại, một tay cầm di động, một tay xoắn sợi tóc vào đầu ngón tay.
“Trước đó, tôi đã hỏi nhân viên tư vấn giày là giày có đau chân không, lúc ấy họ trả lời như thế nào? Họ đảm bảo với tôi rằng là giày đó tuyệt đối không đau chân. Nhưng kết quả thì sao, hiện tại gót chân tôi chảy máu, chuyện này phải trách tôi sao?”
“Tôi đã liên hệ với nhân viên muốn trả hàng, đã mấy ngày trôi qua nhưng không ai trả lời tôi. Tôi gửi yêu cầu