Bình minh ló dạng sau những dãy nhà cao tầng. Chẳng có nụ hôn ngọt ngào chào buổi sáng. Khẽ xoay qua ôm lấy cái gối ôm của em mua vào lòng, mùi hương của em còn vẹn nguyên....mùi của yêu thương, mùi của nổi nhớ giăng đầy. Em ở gần đó...vậy mà chẳng thể chạy ào lại ôm chầm chỉ để nói “anh thực sự rất nhớ em...”
Nó thay đồ, sử dụng cái bàn chải duy nhất trong nhà để đánh răng rồi lên trường để học. Ngày trở lại trường, cũng ko có gì đặc biệt vì sự có mặt hay vắng mặt của nó trên lớp cũng ko quá nhiều người biết đến. Nếu mọi ngày nó học hành có vẻ lơ là thì hôm nay nó đã chịu khó chú ý đến bài học nhiều hơn. Tan học bất giác thấy trống rỗng trong lòng...chẳng lẽ lại tìm chị đi chơi nửa....nghĩ đi nghĩ lại một hồi nó call cho nhỏ Hân
- Hân nghe nè
- Đang làm gì vậy
- Uhm...đang đọc sách
- Sách gì
- Tiểu thuyết nè
- Chà biết đọc tiếu thuyết luôn
- Chứ sao...giờ mới biết hả
- Ừ
- Call có gì hok M
- Đi đâu đó chút dc ko
- Uhm...M muốn đi đâu
- M hổng biết nửa
- Ừ thui M qua chở Hân đi siêu thị nửa đi
- Cũng dc
- Uhm...Hân thay đồ, qua nhanh nghen
- Ờ
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chạy xe qua nhà Hân giữa trưa nắng để rủ đi chơi...nó cũng thiệt là điên hết sức. Tới đầu hẽm nó móc dt ra gọi Hân
- Alo tới rồi nè
- Chờ chút xíu đi...chưa xong
- Nhanh nha
- Biết rồi...chớ xíu nha
- Ờ ờ
Từ nhà nó qua tới nhà Hân dữ lắm cũng 15 phút chạy xe thay đồ gì mà lâu quá trời ko biết....Đứng, ngồi rồi nằm dài trên xe cuối cùng nhỏ Hân cũng xuất hiện.
- Làm gì lâu dzậy
- Thay đồ
- Thay đồ hơn nửa tiếng
- Make up nửa bộ
- Trời đi chút chuẩn bị chi cho kỹ ko biết
- Kệ...Hân muốn đẹp
- Ờ ờ
- Hỏi nhiều quá...giờ qua siêu thị trước nha
- Ờ
Nhỏ Hân vui vẻ ngồi lên xe. Trong số những đứa con gái nó quen thi nhỏ Hân là người biết chăm sóc sắc đẹp nhất, bởi vậy da của nhỏ cũng trắng nhất cho nên vừa bước lên xe đã vội giật ngay cái áo khoát của nó trùm lên đầu.
- Nắng kiểu này đen da ngta hết
- Ờ
- Tự nhiên đi chơi giữa trưa...khùng thấy sợ
- Ờ
- Ờ hoài dzậy
- Nói đúng thì ờ chứ biết nói gì giờ
- Đúng là khó ưa. Chạy nhanh đi nắng nè
- Từ từ có che nắng rồi đòi gì nửa
- Che nhưng vẫn bị đen biết chưa
- Ờ
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Có
- Vậy M còn yêu Thy nhiều lắm hả...
- Ừ
- M cứu nó ko
- Nhất định
- Sao thấy M thờ ơ quá à....
- Chờ
- Chờ gì...
Cuộc nói chuyện cắt ngang bởi nhỏ phục vu mang đồ ăn ra...Nó nhìn nhỏ Hân mĩm cười
- Ăn đi Hân...M biết mình phải làm gì mà
- Uhm...
Nhỏ Hân nhìn ra bên ngoài khung cửa...gương mặt thoáng nét buồn...có lẽ vì chuyện của nó...làm Hân buồn theo chăng...
- Đang nghĩ gì vậy
- Có gì đâu..Hân nghĩ tới chuyện của mình thôi
- Qua lâu rồi mà...còn buồn hoài vậy
- Ko...chuyện đó đâu đáng để Hân quan tâm
- Chứ chuyện gì...
- Uhm...chuyện chỉ mình Hân biết thôi
- Ko nói dc à
- Ko dc
- Ừ vậy chừng nào nói dc...cứ chia sẻ với M nếu muốn
- Hì...M là người đầu tiên Hân ko muốn chia sẻ chuyện này đó
- Sao vậy
- Vì M rất khó ưa và....ngốc
- Trời...ờ vậy...thui...mai mốt có suy nghĩ lại nhớ chia sẻ với M nha
- Để xem thái độ
- Ờ ờ...
Ăn ko được bao nhiêu, đồ ăn quán làm ko hợp khẩu vị cho lắm.
- M có đi làm hok
- Uh..chiều M mới làm
- Vậy...giờ mình về nhà cất đồ rùi M chở Hân đi coi phim nha
- Hả...giờ coi phim nửa sao
- Ừ...bộ hổng thích đi hả
- Ờ ờ...thì đi
- Sao thấy trả lời miễn cưỡng
- Đâu có...muốn đi mà
- Thiệt hok
- Thiệt
- Uhm vậy đi
Nhỏ Hân gọi tính tiền rồi tung tăng đi xuống dưới mặc cho nó khổ sở với hai bọc đồ to đùng. Chạy qua nhà Hân...xách đồ vào trong để cất giúp nhỏ ngay lập tức bị chị hai nhỏ với bắt lại điều tra lí lịch...làm như nó có ý định bắt cóc nhỏ Hân ko bằng. Ngồi nói chuyện cả nửa tiếng trời mới được thả đi...Nó im lặng đi ra xe, sau lưng nhỏ Hân cười tủm tỉm đi theo.
- Qua nhà M trước rồi hả đi coi phim nha
- Chi
- Cất cái này nè
Nhỏ Hân giơ hai bịch trắng trắng lên trước mặt nó
- Gì vậy
- Nước ngọt với mấy gói mỳ
- Chi
- Cho M uống chứ chi
- M đâu có mua đâu
- Thì Hân mua
- Tự nhiên mua cho M chi vậy
- Để M ăn uống
- Nhưng mà
- Mệt....nói nhiều bực nha..đi nhanh đi
- Ờ ờ...bình tĩnh
- Nhiều chuyện
Trời trời...lại bị nói xấu một cách trắng trợn...Làm như hổng nói xấu nó nhỏ ăn hổng ngon hay sao ấy. Chạy xe ghé nhà để đồ xong hai đứa quay trở lại Megaster gần đó để coi phim.Chọn một bộ phim hài nhẹ nhàng để coi...nó im lặng thưởng thức bộ phim và ly coca còn nhỏ Hân như thường lệ nhanh chóng giải quyết sạch bịch bắp to tướng.Cũng may phim ngắn nên nó ko phải chạy ra mua thêm bịch bắp cho nhỏ ăn. Xem xong phim cũng vừa sắp tới giờ nó đi làm nên đưa nhỏ Hân về.
Cảm thấy đói, nó chạy qua quán vào bếp xin một phần bít-tết ngồi ăn tại chỗ rồi mới đi làm việc. Có nó ông Kha cũng rảnh tay để lo sổ sách hoặc ngồi tiếp chuyện với khách quen. Công việc cứ cuốn nó đi quên cả thời gian, quên cả mệt mõi...nó ko biết còn đủ sức để giữ thái đồ bình tĩnh này đến bao giờ nửa, mỗi giờ trôi qua lòng nó như có ngọn lửa đang cháy lớn hơn, nóng hơn. Có lẽ người duy nhất trong quán này hiểu nó đang nghĩ gì chỉ có mình ông Kha, vì vậy cứ đi ngang nó ông Kha lại vỗ vai một cái trấn an tinh thần...nếu ko có mấy cái vỗ vai đó chắc nó cũng khó mà tập trung được vào công việc.
Kết thúc buổi làm, nó lặng lẽ chạy xe qua nhà em. Ko phải để gặp em...mà nó chỉ muốn ngồi nhìn vào khung cửa sổ của em, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ an lòng. Đứng một lúc bổng nhiên cửa nhà em mở, dáng người quen thuộc bước ra...là em. Hôm nay em mặc một chiếc váy màu đen gợi cảm từ xa nó ko thể nhìn rõ gương mặt em nhưng nó biết chẳng ai khác đang đứng đó là người yêu nó. Định nhấc chân chạy về phía em thì nó buộc đứng lại núp trở vào trong gốc cây. Chiếc xe hôm trước từ từ lăn bánh ra cổng, người đàn ông dừng xe bước ra mở cửa cho em vào...bất giác nó nhìn thấy họ thật xứng đôi, bất giác bàn tay nó bấm chặt vào gốc cây, vai run run mĩm cười chua xót. Chiếc xe chậm chậm đi ngang mặt nó,khung kính màu đen vô hình trở nên một vật cản quá xa xăm...em ở đó....mà chẳng thể nhìn thấy nhau...em đi bên người ta đó...nó chỉ biết đừng nhìn...Hơn mười một giờ khuya rồi mà còn đi ra ngoài...có lẽ câu trả lời dành cho nó đã có...giấc mơ...phải chăng chấm dứt từ đây. Bên trong nhà em, tiếng cãi vả đang vang lên...có lẽ anh Huy đang tranh luận gì đó với mẹ em...nghe thấy đó những cũng ko để làm gì...nó ngửa mặt mĩm cười lên xe chạy trở về căn gác trọ nhỏ bé của mình..
.
Bóng đêm như nuốt chửng lấy nó...mọi thứ đều im lặng. Nó gục đầu...chìm vào giấc ngủ.
Tiếng điện thoại dồn dập vang lên giữa khuya làm nó tỉnh giấc. Mệt mõi cầm lấy điện thoại...là số máy quen thuộc của em hiện lên trên màn hình...Trong đầu nó nghĩ sẽ tắt máy nhưng chẳng hiểu vì sao ngón tay lại bấm nút nghe...giọng em vang lên trong điện thoại...nghẹn ngào và gấp gáp
- Anh...anh ơi...mau tới đây đưa em ra khỏi đây đi anh...em sợ lắm...anh ơi...
Nó nói như hét lên trong điện thoại
- Thy...em đang ở đâu...nói anh nghe nhanh..em ko sao chứ
- Em...em sợ lắm anh ơi...em đang trốn trong tolet nè...anh cứu em đi..
- Em nói anh địa chỉ...nhanh đi em
- Dạ....khách sạn....trên đường....phòng....
- Được rồi em ở yên đó anh tới ngay
- Nhanh nhanh nha anh...em sợ lắm
Nó tung cửa phóng xe như điên trên đường, có lúc phải thắng gấp để hỏi đường rồi lại phóng xe như điên đến cái đường có khách sạn em đang ở. Nó chẳng cần biết em đang làm gì mà phải cầu cứu...nó chỉ biết nếu nó đến thằng nào làm gì em....nó sẽ giết thằng đó....nhất định như vậy...nếu có ai nhìn được vào đôi mắt của nó bây giờ...sẽ chẳng khác nào đôi mắt của một con thú.
Cuối cùng nó cũng tìm được cái khách sạn nơi em ở. Nó quăng xe
lao ngay vào trong. Có hai người bảo vệ ngăn nó lại
- Nè nhóc...đi đâu chạy ào áo ghê vậy mậy
- Tránh ra...
- Nè ăn nói đàng hoàng nha...mày muốn quậy hả
Nó biết thế nào cũng ko thể chống lại nổi hai người bảo vệ to cao này...dù cơn điên trong người nó đang như ngọn lửa phừng phừng khó mà kiểm soát được. Nó móc trong túi đưa cho hai ông bảo vệ tất cả số tiền còn lại nó có.
- Anh chỉ giùm em phòng 405...bạn gái em đang cầu cứu em trong tollet phòng đó
- Vậy vậy là sao...mày bình tĩnh đi nhóc
- Dạ...em ko biết chuyện gì nửa, bạn em call cầu cứu em..chắc có chuyện gì...anh giúp dùm em...
- Được được rồi...từ từ
Ông bảo vệ cầm tiền cất vào túi vội dẫn nó đi về phía thang máy, ông còn lại chạy lại tiếp tân để lấy chìa khóa.
- Phòng 305 phải cái ông đi xe hơi màu xám hok nhóc
- Dạ chắc vậy...hồi chiều em có thấy ổng chở bạn em đi
- Rồi chắc lại dụ dỗ con gái người ta rồi...chuyện này tau thấy hoài
- Dạ
Lên đến phòng ông bảo vệ kiu nó bình tĩnh rồi đi lại gõ cửa phòng
- Anh ơi...xin lỗi vì đã làm phiền...khách sạn tụi em có chuyện cần hỏi.
Khoang một phút trôi qua. Có một người đàn ông mở cửa phòng. Trên người chỉ mặc một chiếc quần đùi, nhưng qua nét mặt nó có thể nhận ra chính là người lúc này chở em đi. Lập tức nó xông vào phòng mặc cho ông bảo vệ với người đó ngăn cản...Nó lao vào phòng...nhìn quanh. Quần áo đang vứt lung tung trên giường, có cả giỏ xách của em thường sử dụng nửa. Nó chạy ào lại cửa tollet nhẹ nhàng.
- Em...là anh nè..M nè...em ra đi..anh đưa em về...
- Anh ơi...em sợ lắm...huhu...
Em mở cửa bước ra...chiếc váy trên người em xộc xệch, người nồng nặc mùi rượu...ôm chầm hôn như mưa lên môi nó. Người đàn ông nó đoán tên Quang vội chạy lại đẩy nó ra đấm thẳng vào mặt khiến nó ngả ngay ra đất.
- Mày làm gì vậy thằng khốn...vợ sắp cưới của tau mà...còn em..quá đáng lắm nha Thy..em ko biết mình là ai hả
Em giằng tay Quang ra hét lên lao thẳng vào người khiến hắn lúi chúi ra phía sau
- Tui ko biết...sao anh dám đánh ảnh...tui giết anh...
- Em điên đủ chưa Thy...
Quang xô em ngả ra đất rồi quay ra nói với ông bảo vệ
- Khách sạn anh làm ăn kiểu gì để thằng điên kia nó vào quậy vợ chồng tôi hả
- Dạ...dạ tụi em ko biết...để em lôi nó ra...
Ông bảo vệ toan bước tới lôi nó ra. Tuy vừa bị đánh đau nhưng nó vẫn cố gắng đứng dậy nhảy lên giường lao đến góc phòng chụp ngay cái bình chữa cháy (trong lúc tới đây nó đã có nghĩ đến tình huống tệ nhất như thế này nên lúc lao vào phòng nó đã cố gắng nhìn quanh để tìm hung khí rồi mới chạy lại gõ cửa tollet). Nó dùng hết sức bình sinh giật phăng cái chốt, do giật mạnh và ko quen nên ngón tay nó bị rách toét máu. Chẳng quan tâm, nó chỉa vòi phun về phía ông bảo vệ la lên
- Anh đừng có xen vào.Thy em lại đây với anh
Em loạng choạng đứng dậy leo lên giường chạy về phía nó. Ông bảo vệ và Quang cũng hơi chùn tay khi nó khẽ xịt thử bột chữa cháy.
- Nè nhóc có chuyện gì từ từ nói...đừng có quậy...
- Ko anh cứ đứng qua một bên để tụi em giải quyết...còn ko...tui giết anh đó
Nó gằng giọng.
- Bửa nay tui mà ko đưa được Thy ra khỏi đây...tui thề sẽ quay lại trả thù...đừng có cản tui.
- Đ.m mày đừng có điên nhóc
- Anh biết tui điên thì chuyện gì tui hổng dám làm hả...nhắm dám giết được tui thì giết.
Nó nói như hét lên, gương mặt nó nóng bừng,tay cầm chắc bình chữa cháy sẵn sàng nếu ông bảo vệ lao vào. Có vẻ sự quyết liệt của nó cũng khiến ông bảo vệ hơi ngại cho nên đứng im vẫn chưa làm gì. Người tên Quang lúc này mới nhẹ giọng
- Nè..cậu là ai...sao tự nhiên quậy quá trời vậy..có gì nói chuyện từ từ
Nó mĩm cười
- Tui là người yêu của Thy
- Người yêu
Quang ngạc nhiên nhấn giọng rồi nhìn phía em đang đứng sau lưng ôm chặt lấy nó.
- Chuyện này là sao hả Thy
Em trả lời rất lạnh lùng, rõ ràng từng chữ...dường như sự có mặt của nó khiến em rất bình tĩnh để lấy lại thái độ như thường ngày.
- Đây là người yêu của em. Anh Huy có nói với anh hồi bửa đó.
- Là thằng nhóc này hả
- Phải!
- Em!....
Quang hất tay ôm mặt rồi ngồi xuống ghế im lặng một lúc rồi nhìn nó.
- Thì ra cậu là cái người làm bé Thy nhất quyết phản đối chuyện đám cưới hả
Nó nhẹ giọng.
- Ừ...nhưng tui hổng có làm...cưới hay ko là quyền của Thy
- Vậy sao! Cậu cũng dzữ dằn quá nhỉ. Giờ bỏ cái bình chữa cháy xuống được chưa.
Nó mĩm cười.
- Ra khỏi đây bỏ sau. Giờ anh tránh ra ha...tui với anh sẽ nói chuyện sau
- Ko nói bây giờ được hả
- Ờ...giờ nói chuyện...hok có hợp. Vậy nhé...Đi em
Nó đi từ từ ra cửa, em líu ríu theo sau ko quên cầm cái giỏ xách trên giường
- Thy...sao em làm vậy với anh. Anh có làm gì sai đâu
Quang khẽ ngẩn mặt nhìn em...Em mĩm cười, tay vẫn nắm chặt tay nó chẳng quay mặt lại
- Em chỉ coi anh là bạn. Người em yêu là M
- Vậy sao từ lúc đính hôn tới giờ em không nói gì
- Anh hỏi mẹ em nha anh...
Em quay qua nó
- Mình đi đi anh...
- Ừ
Nó nắm chặt bình chữa cháy đi ra ngoài, vài người nghe tiếng động cãi nhau đứng tò mò nhìn. Nó chẳng quan tâm kéo tay em vào thang máy...Trong thang máy cũng đang có người. Em chẳng quan tâm quay qua hôn lên môi nó.Rồi mĩm cười
- Nhớ anh quá
- Ừ...biết mà
- Hihi...
Em ôm chặt lấy tay nó. Cửa thang máy mở ra...Nó nhìn xuống chân em...tiểu thư của nó đang đi chân không...Nó khom lưng xuống
- Lên anh cõng ra xe nè
- Nổi hông đó
- Nổi mà
Em nhẹ nhàng leo lên lưng vòng tay ôm chặt nó, hai tay cầm bình chữa cháy, nó cõng em ra cổng, dựng xe lên đề máy, em leo lên xe ngồi sau lưng. Nó quăng bình chữa cháy xuống đất mĩm cười chào ông bảo vệ khác đang đứng gần đó nhìn em với nó ngạc nhiên rồi siết ga phóng đi. Đường SG ban đêm lạnh thật nhưng chẳng đủ làm nó thấy run...vì sau lưng em đang ôm chặt ngả đầu lên vai nó...
- Em nhớ anh lắm...nhớ sắp điên lên được...huhu em sợ lắm...em sợ anh sẽ hổng tìm em...em sợ anh bỏ rơi em rồi...huhu may quá...anh hổng bỏ em...nhớ anh lắm luôn
- Ừ...anh ở đây rồi nè...đừng khóc nửa...
Nó khẽ quay lại...em ngẩng mặt lên mĩm cười lau nước mắt hôn 1 cái nhẹ lên môi nó rồi ngả đầu xuống.
- Em yêu anh...
Nó im lặng siết ga...vậy là...câu trả lời đã có...tự nhiên cảm thấy háo hức cho những điều sẽ đến. Nó biết rằng sóng gió đang cuồn cuộn kéo đến. Nhưng chẳng hề gì...em của nó đang ở đây..em của nó đã gọi cho nó...em của nó đã sẵn sàng bên nó bất chấp tất cả.
Cuối cùng đã đến nhà...người em vẫn còn mùi rượu..Đưa em vào nhà...dắt xe lên rồi khóa cửa lại. Em ôm chầm lấy nó hôn như mưa. Mọi thứ như vỡ òa sau bao ngày xa cách, một ngày như hàng năm trời....nhớ em đến điên lên được. Nó vội đáp lại những nụ hôn của em...vội vả và gấp gáp. Chưa bao giờ bên nhau em và nó cuồng nhiệt như bây giờ. Ko có gì có thể chia cắt được em với nó lúc này. Cả hai lao vào nhau cho thỏa bao ngày đau khổ chia ly, cảm xúc như vỡ òa hạnh phúc...tình yêu thăng hoa trong những tiếng gọi tên nhau, trong hơi thở, trong mồ hôi và cả nước mắt. Em vẫn gọi tên nó, em lập lại hàng trăm lần ba tiếng “em yêu anh”...đó...còn gì hạnh phúc hơn...còn đòi hỏi gì hơn ở một tình yêu chân thành nhất.
Ôm em trong lòng...nó mĩm cười hạnh phúc. Em cũng nằm im ôm chặt nó...
- Có chuyện gì mà ở khách sạn vậy em
- Dạ...là trò của mẹ em đó. Mẹ muốn em gạo nấu thành cơm với anh Quang nên mới xúi ảnh đưa em đi bar. Anh hai biết nói em hay. Lúc anh Quang chuốc rượu em giả bộ say nhưng để ý đường với địa chỉ khách sạn, ổng đưa em vào...chờ ổng lo cởi quần áo em chạy vô tollet khóa cửa lại gọi anh đó
- Ờ vậy à...may ghê...anh cũng ngủ hổng tắt chuông nên chạy tới kịp
- Em biết anh sẽ tới mà
- Sao biết
- Vì...anh ngốc yêu em...
- Uhm...
Em chu miệng ngắt mạnh vào hông nó...
- Ghét anh lắm...lúc em về đây...anh hổng thèm đuổi theo cũng hổng thèm điện thoại , hổng thèm nói gì hết luôn....làm em cứ tưởng...anh lại lạnh lùng bỏ em luôn rồi...huhuhu.
Em nghẹn ngào...đấm nhẹ vào ngực nó liên tiếp...Nó chỉ mĩm cười hôn lấy em
- Anh xin lỗi...ko phải anh bỏ em...anh cần thời gian để suy nghĩ nên làm gì mà...cả em nửa, phải cho em thời gian suy nghĩ chứ...tụi mình còn nhỏ đâu có đùng đùng muốn làm gì thì làm dc nè
- Biết rồi...nhưng....ngta sợ anh bỏ ngta thiệt...anh biết em sợ lắm hok hả
- Uhm...anh biết mà...anh cũng sợ mà...thì giờ đang ôm em rùi nè
- Uhm...
Em nín khóc ôm nó thật chặt hiền ngoan như chú mèo vừa trãi qua cơn mưa ướt vậy....run rẩy...cần sự che chở...Đôi mươi tuổi đầu...vậy mà...em của nó đã phải chịu nhiều sức ép như vậy...còn đứng vững để yêu thương nó đến bây giờ...em của nó cũng rất kiên cường rồi đó....Vẫn câu nói cũ...vai nó tuy nhỏ...nhưng xin nguyện dc giang đôi tay này...che chở em
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({
google_ad_client: "ca-pub-1597032678447901",
enable_page_level_ads: true
});