EDITOR: KỲ GIẢN NIỆM
BETA: MIN
Thịnh Tiện không nhớ rõ, đã bao nhiêu năm rồi anh không yếu đuối như vậy.
Anh luôn nghĩ bản thân là một khá là kiên cường, trước đó, anh tự nhận thấy không có gì đánh bại được anh.
Anh đã trải qua rất nhiều chuyện tồi tệ, tồi tệ đến nỗi nửa đêm nằm mơ về những chuyện đã qua, anh còn tưởng là chuyện của kiếp trước.
Anh không dễ dàng gì mới đi tới ngày hôm nay, anh cứ nghĩ hiện tại là khoảng thời gian tươi sáng nhất trong đời mình, sau này cũng sẽ như vậy, nhưng anh không ngờ, vào khi sắp bước qua tuổi thứ hai mươi tám lại gặp được cô.
Cô không giống như những cô gái từng thích anh, cô chưa từng mua đồ ăn sáng cho anh như những cô gái khác, chưa từng nhắn tin bảo anh mặc ấm, cũng chưa từng chuẩn bị quà cho anh.
Ngay cả bản thân mình cô còn không chăm sóc được, khi ở bên anh, gần như phần lớn thời gian là anh chăm sóc cho cô.
Tính cô không tốt lắm, làm gì cũng kĩ tính, uống nước phải xem nhãn hiệu, ăn cá phải chờ có người gỡ xương mới động đũa.
Cô rất khó phục vụ.
Lúc cô không vui, cô chẳng thèm để ý xung quanh có bao nhiêu người, chuyện gì cũng dám nói ra hết.
Cô còn có một đám bạn trai cũ.
Thịnh Tiện nhớ lại mấy tháng trước, lúc mới quen, ấn tượng của anh về cô là thế này: Cuộc sống cá nhân khá lộn xộn, thay đàn ông như thay áo, một badgirl thích uống rượu hút thuốc, chẳng hề ngoan ngoãn lại còn rất gợi đòn.
Nhưng một badgirl đầy khuyết điểm như vậy lại khiến anh bắt đầu hoài nghi những nhận thức đã ăn sâu trong mình.
Anh không phải chưa đủ tốt, anh cũng chẳng tồi tệ như thể những gì mà Thịnh Đàm và Trần Hòa biểu hiện ra.
Không phải anh bị người bỏ rơi, chỉ là anh bị hai người họ ghét bỏ.
Thậm chí…
Gần đây, có lần anh còn mạnh dạn nghĩ, anh cũng xứng đáng được đối xử tốt.
Anh cũng đâu có tệ, thích anh chẳng phải chuyện gì mất mặt và buồn nôn cả.
Anh lại nhớ tới mấy hôm trước, Trần Hòa vì con trai cưng của bà ta mà tới tìm mình.
— “Lục Kinh Yến là người Nhứ Nhứ vừa ý, mày phải cách xa nó ra.
”
— “Thịnh Tiện, mày đừng để tao phải hối hận vì đã sinh ra mày.
”
— “Tao tuyệt đối không cho phép mày cướp đi những thứ Nhứ Nhứ thích đâu.
”
Câu nói này đã chọc giận anh.
Trần Hòa từng nói với anh rất nhiều điều khó nghe, nhưng anh chưa từng nổi giận trước mặt bà ta.
Nhưng hôm đó, anh lại nổi nóng.
Khi còn bé, anh đã sống với Trần Hòa hai tháng, Dương Nhứ rất khó chịu với người anh trai đột nhiên xuất hiện là anh, gã cố ý làm hỏng đồ chơi rồi đổi tội cho anh, cố ý cướp đồ của anh.
Bình thường, Trần Hòa sẽ nói như vậy, Thịnh Tiện, mày không được phép lấy đồ Nhứ Nhứ thích.
Khóe môi của Thịnh Tiện mím chặt lại, lúc đó anh lạnh lùng nhìn về phía Trần Hòa, cắt ngang lời ba ta.
“Cô ấy không phải là món đồ chơi.
”
“Lục Kinh Yến không phải món đồ chơi để Dương Nhứ muốn ném thì ném, thay vì bà tới đây cảnh cáo tôi thì về nhà nhắc nhở con trai bà đi, bảo cậu ta tránh xa Lục Kinh Yến ra.
”
Đêm khuya.
Toàn bộ thành phố Lâm chìm vào sự yên tĩnh trước nay chưa từng có.
Thịnh Tiện nhấc cánh tay đang che mắt ra, nằm tư thế này một lúc lâu làm cánh tay anh mỏi nhừ, anh duỗi cánh tay còn lại ra, chậm rãi xoa nhẹ hai cái, cầm điện thoại lên xem giờ: 05h20′.
Đã hơn