EDITOR: KỲ GIẢN NIỆM
BETA: MIN
Lục Kinh Yến đột nhiên mở mắt ra.
Tối qua ngủ muộn, rèm cửa sổ vẫn chưa kéo vào, ánh mắt trời xuyên qua ô cửa sổ sạch sẽ, chiếu vào trong khiến căn phòng sáng hẳn lên.
Lục Kinh Yến mở to mắt nhìn trần nhà một lúc lâu, đầu óc mới từ từ chuyển động.
Chuyện kia đã xảy ra rất lâu rồi, những năm gần đây, bởi vì sợ hãi nên ít khi cô chạm vào mảnh ký ức đó.
Ngoại trừ một số cảnh tượng không thể quên ra thì rất nhiều chi tiết nhỏ cô không nhớ rõ được.
Thế nên khi cô nhớ lại giấc mơ vừa rồi, suy nghĩ đầu tiên là cô bịa ra.
Lục Kinh Yến cố gắng nhớ lại hồi lâu mới đào lại được cảnh tượng trong chỗ sâu của ký ức.
Đúng là có một chuyện như vậy.
Dáng chàng trai đó rất cao, sau khi cô nói xong câu đó, hai giây sau, anh ngước mắt lên, ánh mắt chuyển từ ngón tay đang túm cặp sách anh lên khuôn mặt cô.
Anh nhìn cô từ trên cao khoảng hai giây: “Buông ra.
”
Ngón tay cô vô thức nới lỏng ra một chút, nhưng ngay sau đó lại vội vàng siết chặt.
Hai người giằng cô một lúc, sau đó anh bực mình xoay người đi đến ven đường.
Cô túm cặp sách của anh, theo anh đi đến ven đường.
Cô không rõ anh có ý gì, lúc cô đang suy nghĩ có nên nhờ vả thêm lần nữa không thì thấy anh giơ tay lên, ngăn một chiếc taxi lại, khom người mở cửa xe ra, nghiêng người nói: “Lên xe.
”
Cô đứng tại chỗ, không chắc chắn lắm hỏi lại: “Anh trai, anh đồng ý đưa em đến bệnh viện sao?”
Anh phớt lờ lời cô nói, ánh mắt hờ hững lại trở nên lạnh lùng, làm như không chịu nổi nữa, cúi đầu nói với tài xế: “Đến bệnh viện gần nhất.
”
Anh cũng lên xe, sau khi đóng cửa xe lại, anh quay đầu liếc nhìn tay cô: “Bây giờ có thể bỏ tay ra chưa?”
Cô không hiểu ý anh, “hả?” một tiếng.
“Bỏ đi.
” Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Xe dừng trước cửa bệnh viện, cô mới chậm rãi buông tay ra, xuống xe, “Anh trai, anh học trường nào, lớp nào thế? Hôm nào em sẽ đưa tiền xe qua cho anh.
”
“Không cần.
” Anh liếc nhìn cái cặp sách vừa bị cô kéo, im lặng hai giây, cũng xuống xe theo cô: “Đúng lúc tôi phải đến bệnh viện, tiện đường thôi.
”
Sau hôm đó, có một thời gian dài cô không đến trường.
Khoảng thời gian đó xảy ra rất nhiều chuyện, ngày nào trong đầu cô cũng hỗn loạn, cô vốn không để ý tới chàng trai cao lớn kia.
Sau đó cô chuyển trường, cố ý quên rất nhiều chuyện.
…
Lục Kinh Yến chớp mắt một cái, kéo mạch suy nghĩ từ ký ức về.
Sao lúc đó cô không ngăn chàng trai kia lại, hỏi xem tên anh là gì nhỉ?
Lục Kinh Yến nằm trên giường một lúc, sau khi chắc chắn mình và anh chàng kia thật sự không có gì với chàng trai kia mới đấu tranh bò dậy, đi vào phòng tắm.
Rửa mặt xong, Lục Kinh Yến vừa mở cửa ra thì nghe thấy tiếng mở cửa phòng bên cạnh.
Cô quay đầu, thấy Thịnh Tiện cũng ngủ thẳng đến chiều giống mình.
Hai người đứng ở cửa phòng ngủ im lặng hồi lâu, Thịnh Tiện hắng giọng: “Chào buổi sáng.
”
Lục Kinh Yến cũng chào lại, sau đó trong lòng chậm chạp nghĩ, sáng cái rắm ấy, trời sắp tối đến nơi rồi.
Thịnh Tiện không nói gì, đi vào phòng khách.
Anh đứng trước bàn ăn, cầm bình nước rót hai cốc, thấy Lục Kinh Yến lại đây, anh đưa một cốc cho cô: “Ăn tạm chút gì nhé?”
Mùng một đầu năm, rất nhiều nhà hàng không buôn bán, chỉ có thể ăn ở nhà.
Lục Kinh Yến gật đầu: “Được ạ.
”
Thịnh Tiện ngửa đầu uống nước, cái cổ bị anh kéo dài ra, lúc nuốt nước, yết hầu trượt lên xuống.
Lục Kinh Yến cầm cốc nước, không kìm được nhìn thêm mấy lần, sau đó nghĩ tới tấm ảnh chụp yết hầu khá hot trong một thời gian của nền tảng tok nào đó (tiktok bản trung), trong đầu bỗng xuất hiện một hình ảnh.
Thịnh Tiện bỏ cốc xuống, tạo ra một âm thanh rất nhẹ.
Lục Kinh Yến giật mình bừng tỉnh, cô chột dạ cúi đầu xuống, xoay người yên lặng uống nước.
Thịnh Tiện vốn không biết trong đầu cô tưởng tượng cái gì, anh liếc mắt nhìn cô một cái rồi vào bếp.
Cơm nước xong, Thịnh Tiện đi rửa bát, lúc ra khỏi phòng