DỊCH: MIN
….
Sáng hôm sau.
Lục Kinh Yến mở mắt ra, việc đầu tiên mà cô làm sau khi tiêu hóa hết tật ke ngủ đó chính là cầm điện thoại lên gửi tin nhắn chào buổi sáng với Thịnh Tiện.
Cô mở wechat ra, tiện tay bấm vào giao diện wechat của Thịnh Tiện được ghim lên đầu, tự nhiên mà gõ một đoạn tin nhắn mà mỗi ngày trong khoảng thời gian này cô đều sẽ nói một lượt: Anh trai ơi, chào buổi sáng.
Vừa định gửi đi, cô khựng lại luôn.
Sau đó nhìn chằm chằm vào hai chữ “anh trai” gương mặt cô đột nhiên nóng bừng lên.
“….
Đệt.
”
Lục Kinh Yến cắn răng nghiến lợi chửi tục một tiếng, cô chẳng nhìn nổi nữa thoát ra khỏi wechat luôn, xoay người xuống giường đi vào phòng vệ sinh.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, tâm thái của Lục Kinh Yến cũng được điều chỉnh kha khá lên, cô mang gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, chẳng khác gì so với thường ngày, cầm điện thoại đi xuống lầu.
Vì chuyện của con gái, mà dì Tôn đã xin Lục Hồng Trình cho nghỉ hai ngày, trong nhà chỉ còn lại một mình cô, Lục Hồng Trình sẽ không cố ý sắp xếp thêm người qua đây nấu cơm cho cô, Lục Kinh Yến lấy một hộp sữa trong tủ lạnh làm bữa sáng.
Mãi cho đến hai giờ chiều, Lục Kinh Yến mới bấm vào wechat của Thịnh Tiện.
Mấy chữ gõ vào buổi sáng kia vẫn nằm nguyên trong khoang nhập tin nhắn.
Ai có thể ngờ được cô là một người gặp ai cũng có thể gọi tiếng anh trai ngọt sớt, lại có một ngày không thể nào nhìn thẳng vào hai chữ anh trai này nữa.
Lục Kinh Yến thở dài một tiếng, cô xóa tin nhắn chưa gửi hồi sáng đi.
Chữ “anh trai” này có lực sát thương quá lớn, cô vừa định buông điện thoại xuống thì nó lại rung lên.
Thịnh Tiện: “Tôi đã hẹn đương sự rồi.
”
Nhất thời Lục Kinh Yến chưa phản ứng lại được, cô nhanh tay gõ dấu chấm hỏi gửi qua.
Lục Kinh Yến: “?”
Vừa gửi tin nhắn xong, Lục Kinh Yến mới ý thức được người Thịnh Tiện nhắc tới là dì Tôn và con gái.
Lục Kinh Yến: “Bọn dì Tôn à?”
Thịnh Tiện: “Ừ.
”
Lục Kinh Yến: “Ồ.
”
Dựa theo ngày thường, cuộc trò chuyện giữa anh và cô không ngoài dự liệu sẽ kết thúc tại đây, sau khi kết thúc một lát, điện thoại cô rung lên một cái.
Thịnh Tiện: “Ở Mạn coffe.
”
Anh đây là có ý gì nhỉ?
Nói cho cô biết địa chỉ, là muốn bảo cô qua đó à?
Lục Kinh Yến nhanh chóng ấn lên bàn phím, trong chuỗi tiếng tạch tạch vang lên, màn hình điện thoại lại sáng.
Thịnh Tiện: “Hôm nay tôi sẽ trò chuyện đơn giản với họ, chủ yếu là tìm hiểu nội tâm của đương sự.
”
Lục Kinh Yến thu lại động tác trong tay, cả người ngơ ra.
Giáo sư Thịnh đang hát tuồng kịch gì vậy, sao lại báo báo công việc tỉ mỉ như thế với cô làm gì.
Lục Kinh Yến: “?”
Lục Kinh Yến: “Có phải anh gửi nhầm người rồi không?”
Thịnh Tiện: “! ”
Dấu chấm lửng là có ý gì đây?
Cạn lời hả?
Lục Kinh Yến bĩu môi, thấy trên màn hình xuất hiện hai tấm ảnh chụp màn hình.
Là khung trò chuyện của anh và cô, chẳng qua là Thịnh Tiện ném cho cô góc nhìn từ phía anh.
Bên trên ảnh chụp màn hình có thời gian, một là 8h20 phút sáng, một cái là không lâu vừa đây.
Bên trên khung trò chuyện, không hiển thị tên cô, mà là: “Đối phương đang nhập! ”
Thịnh