DỊCH: MIN
“Nào, nào, nào, làm một chén.
”
“Hồi ở chung một cái ký túc xá, ngày nào cậu cũng đeo trộm tất chân của tôi, cho nên chén này cậu phải uống cho tôi!”
“Đêm nay đừng có ai mà về trước đấy! Lâu lắm chúng ta mới gặp nhau rồi, không say không về.
”
“….
”
Lục Kinh Yến nhìn phòng riêng ầm ĩ tới nỗi không thể ầm ĩ hơn, yên lặng mấy giây, mới bừng tỉnh.
Rất nhiều người, đếm sơ qua cũng phải tầm hơn hai mưoi người.
Đều là tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, ăn mặc rất tươm tất, những người phụ nữ có mặt ở đây cũng ăn diện rất tinh tế, trông như mang bộ đồ đẹp nhất trong tủ mặc lên người.
Vị trí mà Thịnh Tiện ngồi không hút mắt, dựa vào trong một góc.
Nhưng rất dễ tìm, cô liếc mắt một cái là nhìn thấy anh.
So với những người khác, anh ăn mặc rất đơn giản, áo sơ mi màu đen, quần màu đen, trừ chiếc đồng hồ ra thì trên người chẳng còn bất cứ thứ đồ trang trí nào cả.
Dáng dấp của anh rất đẹp, cho dù anh đã rất cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, nhưng vẫn là người chói lòa nhất trong nhóm người này.
Anh đang nghiêng đầu nghe một người đàn ông bên cạnh nói chuyện.
Chẳng biết người đàn ông đó nói những gì, mà bản thân mình tự bật cười ha ha trước.
Anh liếc người đàn ông đó một cái, ánh mắt hệt như nhìn đồ thiểu năng.
Từ cuộc trò chuyện của bọn họ, Lục Kinh Yến có thể đoán ra đây là một buổi họp lớp.
Cô cũng đoán ra được mình bị người ta gạt tới, Thịnh Tiện không hề uống say.
Trường hợp như này, sự xuất hiện của cô không được hay ho cho lắm.
Lục Kinh Yến nhân lúc không có người phát hiện ra mình, cô định đóng cửa chạy lấy người.
Ai mà ngờ được ngay trong lúc này có người từ bên ngoài đẩy cửa vào, anh ta nhìn chằm chằm vào cô một vòng, hỏi: “Cô là ai vậy?”
Lục Kinh Yến bị hỏi cứng họng, cô định nói là mình đi nhầm phòng, kết quả còn chưa mở miệng, người đó chắc chắn bạn học hồi đại học của mình không phải như thế này, nên ngẩng đầu gọi với vào trong phòng: “Này, các cậu nhìn xem đây là ai thế?”
Lục Kinh Yến: “! ”
Người trong phòng riêng ào ào ngoảnh đầu nhìn sang.
Trong đó bao gồm cả người đang hăng say nói cười với Thịnh Tiện nữa.
Còn Thịnh Tiện, không quá quan tâm đến mà cúi đầu xuống ăn miếng đồ ăn.
Người đứng bên cạnh Lục Kinh Yến kia lại hú lên: “Trước kia trong lớp chúng ta có bạn nữ nào trông như thế này không? Sao tôi không có chút ấn tượng nào nhỉ?”
“Tôi cũng không có ấn tượng.
”
“Cậu chắc chắn là bạn nữ lớp chúng ta à?”
“Đi nhầm phòng rồi chăng.
”
“….
”
Trong đám mồm năm miệng mười, Thịnh Tiện nuốt hết một miếng đồ ăn, hờ hững liếc qua cửa một cái.
Sau đó anh ngơ người luôn.
Hai giây sau, anh ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Lục Kinh Yến đón lấy ánh nhìn của anh, đương lúc do dự có nên gọi anh một tiếng không.
Cô quen biết Thịnh Tiện được một thời gian rồi, rất nhiều chuyện của anh cô không hiểu cho lắm, đây là lần đầu tiên, cô gặp nhiều người bên cạnh anh như thế này trừ Trần Khải và trợ lý của anh ra.
Đây là cuộc sống chân thực của anh.
Mà cô thì không chắc liệu anh có bằng lòng để cô xuất hiện trong vòng sinh hoạt này của anh hay không.
“Đây không phải là bạn nữ lớp chúng ta đúng không.
”
“Hoặc là bạn nữ nào đó phẫu thuật thẩm mỹ rồi?”
“! ”
“Tôi! ”
Lục Kinh Yến muốn kiếm cái cớ rời khỏi, nhưng cô chỉ mới khơi mào, giọng nói của Thịnh Tiện bên kia đã vang lên: “Không phẫu thuật.
”
Ánh mắt của mọi người thuận theo Lục Kinh Yến, dừng trên người Thịnh Tiện.
“Tìm tôi đấy.
”
Thịnh Tiện buông đũa xuống, đứng dậy.
Chiếc ghế ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai.
Anh đi vòng qua bàn ăn, trong ánh mắt ngơ ngác của mọi người xông thẳng tới nơi cô: “Sao em biết mà tới đây?”
Thịnh Tiện không giả vờ như không quen cô.
Cũng không bài xích cô xuất hiện trong vòng sinh hoạt của anh.
Bỗng chốc Lục Kinh Yến lại thấy có chút tự tin, cô lấy thuốc giải rượu trong túi ra: “Lúc nãy em gọi cho anh, người khác nghe máy, nói là bảo em đưa thuốc giải rượu đến cho anh.
”
Thịnh Tiện khựng lại, lôi điện thoại ra.
Chẳng biết điện thoại bị người ta cài im lặng từ bao giờ.
Có hai cuộc gọi nhỡ, là Lục Kinh Yến gọi tới.
Anh nhìn về sau một cái, Trang Thần ngồi bên cạnh anh, giơ tay lên: “Là tôi, là tôi nhận điện thoại bảo em ấy đưa thuốc giải rượu tới, thuốc cũng là tôi muốn uống.
”
“Cậu ăn cái rắm.
” Thịnh Tiện giằng lấy thuốc, cuốn cả điện thoại nhét vào trong túi.
Thì ra cô bị người đàn ông nói cười hớn hở ban nãy này lừa đến.
Lục Kinh Yến nhìn Trang Thần.
Trang Thần dựa vào ghế, cười hì hì lắc tay với cô: “Hi, sợi tóc.
”
Sợi tóc?
Cái quỷ gì vậy?
Lục Kinh Yến nhăn chặt ấn đường, cô không muốn đếm xỉa gì đến người có bệnh về não bộ này.
Bên này Thịnh Tiện có việc, Lục Kinh Yến cũng không muốn làm phiền, “Cái này, anh bận chuyện của anh đi, em đi đây.
”
Trang Thần: “Đến đã đến rồi, ngồi một lát đi.
”
“Đúng vậy đó, Thịnh Tiện, đừng để người ta đi mất.
”
“Cũng có phải không ai đưa người nhà theo đâu, cậu nhìn lớp trưởng xem, ngay cả nhóc con nhà cậu ấy cũng đưa tới luôn kìa.
”
Lúc này Lục Kinh Yến mới phát hiện, bàn đó, còn có một phụ nữ mang thai.
Không, hình như trọng điểm không phải phụ nữ mang thai, là người nhà.
Lục Kinh Yến biết mọi người hiểu lần rồi, cô nhìn Thịnh Tiện một cái.
Chẳng biết có phải là Thịnh Tiện không nghe ra được ý tứ