DỊCH: MIN
Lục Kinh Yến nhìn vàp tờ khăn giấy trước mặt trong giây lát, đưa tay vòng qua, rút hai tờ giấy trong hộp ra, lau khô tay.
Cao Ngân nhìn hai tờ khăn giấy trên tay bị làm ngơ, ánh mắt càng lạnh lẽo hơn.
Lục Kinh Yến ném khăn giấy vào thùng rác, xoay người đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua Cao Ngân, bỗng nhiên cô ta dịch ra hai bước chặn lấy cửa, “Thịnh Tiện sẽ không bao giờ hẹn hò đâu.
”
Lục Kinh Yến bị buộc ngừng lại.
“Thịnh Tiện rất ghét phụ nữ, ghét đến độ sẽ không bao giờ thích bất cứ người phụ nữ nào, tôi khuyên cô buông tay đi, nhân lúc hiện giờ bản thân còn có thể giữ chút thể diện.
”
Lục Kinh Yến thấy thấy này thì hơi buồn cười rồi.
Tranh đoạt ghen tuông thì tranh đoạt ghen tuông đi, tại sao lại cứ phải bày ra vẻ vì tốt cho cô vậy.
Vốn dĩ Lục Kinh Yến chẳng buồn đếm xỉa gì đến cô ta, nhưng hiện giờ lại thấy hơi hứng thú, cô nhướng mày lên: “Trước kia cô từng theo đuổi Thịnh Tiện đúng không?”
“! ”
“Thịnh Tiện từ chối cô rồi đúng chứ?”
“! ”
“Lúc từ chối, chẳng để lại chút thể diện nào cho cô hả?”
“! ”
Lục Kinh Yến liên tục vứt qua ba câu hỏi khiến gương mặt của Cao Ngân trở nên khó coi.
Lục Kinh Yến cụp mắt xuống khẽ cười, mang theo vẻ khinh thường: “Cô coi tôi là cô ấy hả.
”
Cao Ngân mím môi, xuýt nữa thì gương mặt nứt toạc ra.
Lục Kinh Yến không muốn phí công dây dưa với cô ta, đẩy cô ta sang một bên, giơ tay ra kéo cửa.
Bỗng nhiên Cao Ngân hỏi: “Thế cô thích anh ta không?”
Bàn tay để lên nắm cửa của Lục Kinh Yến khựng lại.
Cao Ngân lặp lại lần nữa: “Cô thích Thịnh Tiện không?”
Lục Kinh Yến nhìn chằm chằm vào tay mình, có hơi hoang mang.
Nếu như có người hỏi cô thích cái gì ở Thịnh Tiện, cô có thể trả lời được, hơn nữa trả lời cực kỳ nhanh gọn.
Nhưng nếu đổi “cái gì” trong “cô thích cái gì ở Thịnh Tiện” thành “không”, cô lại không tài nào trả lời được.
Bên Lục Kinh Yến vẫn chưa tìm được đáp án, Cao Ngân bên kia lại lên tiếng: “Cô thích Thịnh Tiện chứ, người đàn ông như anh ta, chẳng người nào là không thích cả, chỉ một lý do đơn giản là anh ta đẹp trai, cũng đủ khiến cho rất nhiều phụ nữ điên cuồng rồi.
”
Lục Kinh Yến muốn phản bác, nhưng cô không phản bác nổi.
Thịnh Tiện đúng là rất đẹp trai.
Ban đầu cô chú ý đến anh, cũng bởi vì gương mặt đó của anh.
Nhưng cô chú ý đến anh, là cô thích anh sao?
Lục Kinh Yến bị những suy nghĩ linh tinh này làm cho đau hết cả đầu, cô không muốn nghĩ đến những thứ này nữa, kéo cửa ra.
Đương lúc cô chuẩn bị đi ra ngoài, Cao Ngân ở bên cạnh cười khẽ một tiếng, dựa vào vách tường: “Chẳng phải cô cảm thấy cô không phải là tôi sao?”
“Ẩn ý chính là, tôi không bằng cô đi, tôi theo đuổi Thịnh Tiện tới mức nhếch nhác, vậy thì cô theo đuổi thử xem.
”
“Xem xem bản thân có nhếch nhác không.
”
Lục Kinh Yến quay đầu nhìn Cao Ngân.
Cao Ngân nhún vai, nở nụ cười thê thảm: “Chúc cô may mắn.
”
…
Lục Kinh Yến quay về phòng riêng ngẩn người một lúc thì tan rồi.
Có phân nửa người đều uống say, được nửa tỉnh rượu còn lại đưa lên xe.
Lục Kinh Yến đi lấy xe, Thịnh Tiện tiễn Trang Thần uống say xong, vừa đi về phía phòng vệ sinh, vừa cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Lục Kinh Yến, nói cho cô biết mình ở chỗ nào.
Phòng vệ sinh ở tầng một, nam nữ dùng chung một bồn rửa tay.
Thịnh Tiện đi ra ngoài, mở vòi nước rửa tay xong rút giấy lau tay, phát hiện sau lưng mình có thêm một người.
Cao Ngân vẫn còn ở đây chưa đi, cô ta khoanh hai tay dưới ngực đánh giá Thịnh Tiện: “Cậu còn đẹp trai hơn hồi học đại học.
”
Thịnh Tiện ném nắm giấy vào trong thùng rác, đứng thẳng người dậy, hờ hững nói như không hề nghe thấy cô ta nói gì vậy: “Muộn rồi, về nhà sớm đi.
”
Cao Ngân chặn trước mặt anh: “Tôi không hề muốn tham gia họp lớp gì, tôi vì cậu mới bay từ Thượng Hải tới Bắc Kinh đó.
”
Thịnh Tiện đi vòng qua cô ta, bước ra ngoài.
Cao Ngân túm lấy cánh tay của Thịnh Tiện: “Bao nhiêu năm rồi, tôi vẫn không thể nào quên được cậu, Thịnh Tiện, hồi học đại học, trong lớp đều nói chúng ta xứng đôi, tới hôm nay, tôi vẫn cảm thấy như vậy.
”
“Cao Ngân.
” Anh nhúc nhích khuỷu tay, muốn rút ra khỏi bàn tay của Cao Ngân.
Cao Ngân càng ôm chặt hơn, dường như không cho Thịnh Tiện cơ hội nói chuyện, cô ta vội vàng mở miệng nói: “Chiều mai tôi bay, Thịnh Tiện, đêm nay ở chung với tôi đi.
”
Mọi người đều là người trưởng thành, câu nói này ẩn chứa ý tứ gì, mọi người đều hiểu cả.
Thịnh Tiện thực sự hi vọng rằng bản thân mình không hiểu.
Anh nhắm mắt lại, cố gắng muốn đè ép cảm giác buồn nôn ghê tởm từ nơi sâu thẳm nhất trong dạ dày.
Anh không muốn làm tổn thương bất cứ người nào.
Tuy anh không thích cô ta, nhưng anh cũng không muốn chà đạp lên yêu thích của đối phương.
“Thịnh Tiện, tôi thực sự rất thích cậu, ở bên tôi đi, cho dù chỉ là một đêm nay thôi! ”
Thịnh Tiện hất mạnh Cao Ngân ra, hệt như bị điện giật.
Cao Ngân không thể tin nổi ngơ người hai giây, hốc mắt đỏ bừng lên: “Tôi khiến cậu cảm thấy chán ghét đến thế sao? Rốt cuộc tôi đã làm cái gì, khiến cậu ghét tôi đến vậy, tôi thật lòng thích cậu, tôi thích cậu là sai sao, tôi! ”
Thịnh Tiện xoay người đến bên bồn rửa nôn ộc ra.
Cao Ngân không nói gì nữa, cuối cùng vẫn không thể chịu đựng nổi, nước mắt rơi ào xuống: “Trên thế gian này sao lại có loại người như cậu chứ?”
Cao Ngân gạt nước mắt đi, càng nghĩ càng thấy không cam lòng, trước khi đi, quay đầu cắn răng nghiến lợi bỏ lại một câu: “Chà đạp lên tâm ý của người khác, khiến cậu sung sướng đến thế sao? Thịnh Tiện, cậu đúng là ghê tởm.
”
…
Lục Kinh Yến lái xe đến cửa nhà hàng, đợi một lát, không thấy Thịnh Tiện ra ngoài, cô cầm điện thoại lên gọi cho