DỊCH: MIN
…
Chẳng biết có phải là do Cao Ngân ảnh hưởng hay không, đêm hôm đó Thịnh Tiện mơ thấy một giấc mơ rất dài.
Tới cuối cùng, là ở bồn rửa tay trong nhà hàng Bắc Kinh.
“Sao trên thế gian này lại có loại người như cậu chứ?”
“Thịnh Tiện, cậu đúng là ghê tởm.
”
Ban đầu là gương mặt của Cao Ngân, sau đó biến thành một người khác, sau đó là rất nhiều người.
Đôi mắt bọn họ nhìn anh có người chảy nước mắt, có chứa oán hận, có mang theo bất mãn, còn có chán ghét và ghê tởm.
Mỗi một câu nói trong miệng bọn họ, đều gần giống nhau.
“Chà đạp lên tình yêu của người khác, khiến anh cảm thấy rất thành công đúng không?”
“Cô ấy thật lòng thích cậu, cho dù cậu không thích cô ấy, cũng nên tôn trọng cô ấy, câu mang thái độ thế này là ý gì, người khiến người ta ghê tớm là cậu mới đúng.
”
“Thấy chưa, chính là anh ta, đừng thấy anh ta đẹp trai, thực tế rất kinh khủng đấy.
”
“Cho dù không thích con gái nhà người ta, cũng không nên phản ứng thế chứ, người này sao vậy nhỉ?”
“! ”
Thịnh Tiện nằm ngủ trên giường, hai mày nhăn chặt lại, trên trán rịn đầy mồ hôi.
Những giọng nói ấy quanh quẩn bên tai anh, anh rất muốn chạy đi, thế nhưng có thế nào cũng không chạy nổi.
Hơi thở của anh càng ngày càng nặng nề, lồng ngực phập phồng ghê gớm.
Anh cố gắng để khiến bản thân thoát khỏi giấc mơ, thế nhưng làm thế nào cũng không mở nổi mắt.
Dần dần anh bắt đầu trở nên khó thở.
Ngay trong lúc anh cho rằng bản thân sẽ ngộp thở trong cơn ác mộng sâu không thấy đáy này, thì cánh tay anh bị người ta bắt lấy: “Đừng sợ.
”
Anh cảm giác bản thân như đang nằm mơ.
Giọng nói kia rất nhẹ rất mềm, nhưng lại dễ dàng phá tan những âm thanh hỗn loạn kia.
“Đừng sợ, cá nhỏ ở bên anh.
”
“Cá nhỏ bên anh, đừng sợ.
”
Những âm thanh trong giấc mơ anh có xua đuổi thế nào cũng không dứt, bị đánh thành mảnh vụn.
Giấc mơ của anh dần trở nên yên lặng, anh nặng nề ngủ mất.
Sáng sớm hôm sau anh bị tiếng thoại làm ồn.
Trang Thần gọi tới.
Anh vừa nghe điện thoại, vừa chống tay ngồi dậy.
Trang Thần nhanh chóng nói: “A Thịnh, cậu thế nào rồi? Tối qua tôi uống say, về nhà là ngủ mất, không nhìn thấy tin nhắn của cậu.
”
Chắc là Trang Thần mới ngủ dậy, bên kia đinh đinh đông đông: “Tôi đi rửa mặt cái đã, cậu đợi tôi nhá.
”
Có lẽ vì mới thức dậy, nên đại não của Thịnh Tiện phản ứng hơi chậm chạp, hai giây sau, mới nhớ ra, tối qua lúc anh khó chịu nhất, có gửi một tin nhắn cho Trang Thần, anh hắng giọng: “Tôi không bận gì.
”
“Hả?”
“Cậu không cần lại đây đâu.
” Sợ Trang Thần không tin, Thịnh Tiện lặp lại: “Tôi không bận gì.
”
Bên Trang Thần yên lặng một chút: “Cậu chắc chắn không sao chứ?”
“Ừ.
” Thịnh Tiện cào tóc, hoàn toàn tỉnh táo.
Anh cảm giác được điện thoại bên tai rung lên, điều chỉnh thành chế độ loa ngoài.
Lục Kinh Yến cũng mới ngủ dậy, gửi tin nhắn cho anh: “Anh ơi, chào buổi sáng.
”
Trong điện thoại vang lên giọng của Trang Thần: “Không được, tôi vẫn chạy qua xem cậu thôi, tôi không yên tâm được cậu.
”
Thịnh Tiện vừa ấn lền màn hình trả lời lại Lục Kinh Yến câu chào buổi sáng, vừa hời hợt nói: “Không cần.
”
“Cậu không sao thật á? Sao cậu lại không sao được? Uống thuốc an thần mà tôi kê cho cậu rồi hả?”
Trang Thần liên tiếp hỏi một loạt, trong quá trình này, tin nhắn của Lục Kinh Yến lại tới: “Anh ơi, tối qua anh ngủ ngon không?”
….
Anh trai ngủ ngon lắm luôn.
Thịnh Tiện đang nghe Trang Thần nói chuyện, chẳng nghĩ ngợi gì mà gõ ra câu nói như này.
Anh nhìn hai chữ “anh trai” mà mình gõ ra, do dự một lát, không xóa mà bấm gửi đi.
“A Thịnh, cậu nghe thấy tôi nói chưa đấy? A Thịnh.
”
Thịnh Tiện hời hợt nói: “Nghe thấy rồi.
”
Hai giây sai, anh thấy Lục Kinh Yến vẫn chưa trả lời, lại hỏi: “Cậu vừa nói gì thế?”
Trang Thần: “! ”
Thịnh Tiền “ờ” một tiếng, nhớ ra rồi: “Tôi không uống thuốc an thần.
”
Trang Thần ngạc nhiên: “Cậu không uống thuốc an thần, sao mà đỡ được?”
Thịnh Tiện làm mới tin nhắn wechat hết lần này tới lần khác, mãi vẫn không thấy Lục Kinh Yến trả lời.
Trang Thần: “Hay là nói, trị liệu tâm lý của tôi dạo này có hiệu quả rồi?”
Thịnh Tiện ngước mắt lên, “Không phải.
”
Lục Kinh Yến vẫn chưa trả lời tin nhắn, ngay đến dòng chữ “đối phương đang nhập” trên màn hình cũng không có.
“Không phải cái gì?” Trang Thần thấy nửa ngày Thịnh Tiện mới bật ra một câu, nóng nảy: “Cậu có thể nói một mạch hết câu không, mới sáng sớm buồn tiểu cũng không tiểu ra nổi.
”
Thịnh Tiện nghĩ, có bệnh hả, đi vệ sinh còn gọi điện cho anh.
Không chờ Trang Thần nói thêm gì anh cúp điện thoại luôn.
Hai giây sau, anh gọi một cú điện thoại.
Chuông đổ rất lâu mới có người nghe máy.
“A lô?”
Nghe thấy giọng của Lục Kinh Yến, Thịnh Tiện bỗng nghẹn lại.
Thấy nửa ngày cô không trả lời tin nhắn, anh chẳng nghĩ ngợi mà gọi cho cô, thế nhưng thực tế là anh không có chuyện gì cả….
“Thịnh Tiện?”
Thịnh Tiện bừng tỉnh: “Làm gì đó?”
“Vừa rửa mặt xong.
”
Thì ra không trả lời tin nhắn của anh là đi rửa mặt.
Thịnh Tiện đang nghĩ, Lục Kinh Yến lại nói: “Anh gọi điện đến có chuyện gì không ạ?”
Thịnh Tiện ngập ngừng giây lát: “…Ừm, thì đột