DỊCH: MIN
Lúc ăn sáng, Lục Kinh Yến luôn cảm thấy Thịnh Tiện có chỗ nào lạ lạ, thế nhưng nhất thời cô chưa phản ứng lại được.
Thói quen lúc dùng cơm cơm một mình của cô không được tốt, thường xuyên vừa xem điện thoại vừa ăn, cô nhận được tin nhắn wechat của Thịnh Tiện thì thuận tay mở ra.
Cô chưa kịp nhìn hai dòng tin nhắn mà Thịnh Tiện trả lời, đập vào mắt chính là câu ở giữa: “Anh trai ngủ ngon lắm.
”
Anh trai ngủ ngon lắm.
Anh trai.
Tay Lục Kinh Yến run lên, điện thoại rơi bụp phát xuống bàn.
Dì Tôn ở ngoài nghe thấy tiếng động, vội chạy lại: “Sao vậy ạ?”
Lục Kinh Yến hắng giọng, gặm miếng bánh mì lắc đầu, đang định nói “run tay, không cầm chắc điện thoại” thì bên tai bỗng vang lên một câu nói.
“Tối qua anh trai hỗn loạn quá, quên mất nói cảm ơn với cá nhỏ rồi.
”
Lục Kinh Yến há miệng, mẩu bánh mì vừa mới gặm rơi vào trong bát sữa.
Ba giây sau, cô chớp mắt, lại gặp thêm một miếng bánh mì, cô nhai chậm cố ra vẻ bình tĩnh uống một hớp sữa bò.
“Nhưng mà, người anh trai sợ hơi nhiều một chút.
”
Lục Kinh Yến tự làm mình sặc, cô cong người lại ho sụ sụ.
Đệt.
Mới sáng sớm giáo sư Thịnh lên cơn gì chứ.
Tổng cộng lại mới nói với cô có đôi ba câu, kết quả một nửa toàn là anh trai này anh trai nọ.
Dì Tôn vội vàng rút mấy tờ khăn giấy đưa cho Lục Kinh Yến, vừa vỗ lưng cho cô thuận khí, vừa nói: “Ăn từ từ thôi.
”
Lục Kinh Yến xua tay với dì Tôn: “Tôi không sao.
”
Cô ngồi nghỉ một lát, mới chậm rãi lau sách miệng, ngồi thẳng dậy: “Dì đi làm việc đi, tôi chỉ không cẩn thận bị sặc thôi.
”
Dì Tôn đứng bên cạnh không đi.
Lục Kinh Yến khó hiểu ngẩng đầu lên.
Đang định hỏi bà còn có việc gì, thì dì Tôn quan tâm hỏi cô: “Có phải cơ thể cô không thoải mái không?”
Lục Kinh Yến: “??”
“Mặt cô đỏ lắm, có phải là bị sốt rồi không?”
Lục Kinh Yến: “! ”
“Cô đợi tôi một lát, tôi đi tìm nhiệt kế.
”
Lục Kinh Yến bắt lấy góc áo của dì Tôn: “Không cần đâu.
”
Nói xong, cô buông tay xuống nắm lấy bánh mì: “Tôi ăn no rồi, đi làm đây, dì thu dọn đi.
”
Ra khỏi khu nhà, Lục Kinh Yến hạ cửa xe xuống, mặc cho gió lạnh tháng chạp thổi vù vù vào mặt một lúc lâu, mới hạ nhiệt độ xuống được.
Đến công ty, vừa vặn đến giờ hợp buổi sáng, Lục Kinh Yến ngồi trong phòng họp, nhàn rỗi nghịch điện thoại một lát, chả hiểu thế nào lại bấm vào wechat của Thịnh Tiện.
Ba phút sau, thư ký ngồi bên cạnh, săn sóc dịu dàng hỏi một câu: “Chị Lục, có phải quạt sưởi trong phòng họp thổi vào chị rồi không ạ, mặt chị đỏ hết lên rồi.
”
Lục Kinh Yến: “….
”
Khó khăn lắm mới kết thúc cuộc họp, Lục Kinh Yến càng nghĩ càng điên, càng nghĩ càng tức, không khỏi ấn vào phím tin nhắn thoại gửi cho Thịnh Tiện một câu: “Anh có độc.
”
Thịnh Tiện đương ngồi trong văn phòng luật sư để tổng kết cuối năm, nghe thấy điện thoại ting ting một tiếng, cầm lên liếc một cái, không nghĩ nhiều nên bật loa ngoài trước toàn thể người trong văn phòng luật.
“Anh có độc!”
Giọng nói rất dễ nghe, chỉ có điều hơi dữ một xíu.
Thịnh Tiện: “! ”
Tất cả mọi người trong văn phòng luật: “! ”
Yên lặng khoảng tầm mười giây đồng hồ, một cộng sự của Thịnh Tiện bật cười: “Ai đó? Lại dám dùng giọng này để nói chuyện với luật sư Thịnh danh tiếng lẫy lừng của chúng ta.
”
Thịnh Tiện hiếm khi nói chuyện riêng với người khác.
Luật sư Tưởng cũng chỉ hỏi một câu này, không mong chờ gì Thịnh Tiện tiếp lời, anh ta híp mắt nhìn mọi người, đang định chuyển chủ đề.
“Một đứa nhóc.
”
Cả đám người ngơ ra.
Bầu không khí cứng đơ một lát, mọi người đều đồng loạt quay sang nhìn Thịnh Tiện.
Thịnh Tiện bình tĩnh bỏ điện thoại xuống, giọng nói cũng bình tĩnh không kém: “Một đứa nhóc, tình tính hơi gớm một chút.
”
…
Đợi đến khi Lục Kinh Yến bình tĩnh lại, cô não nề nhìn chằmc hằm vào câu “sao thế” của Thịnh Tiện bắt đầu phát rầu.
Thịnh Tiện trả lời hai câu sao thế.
Câu đầu tiên là chữ cái.
Có lẽ là thấy cô không giả nhời, cũng không biết là anh có lòng riêng hay không, mà tầm nửa tiếng sau, lại gửi một tin nhắn thoại tới.
Lục Kinh Yến nghĩ đi nghĩ lại, không nghĩ ra