Lục Kinh Yến lắc đầu, đang định nói chuyện thì nhìn thấy tay trái của Thịnh Tiện toàn là máu, phút chốc cả người cô nổ tung lên: “Cái đệch, chó điên ở đâu ra, dám đâm người bị thương trước mặt bà đây, còn làm người của bà đây bị thương, bà thấy mày chán sống rồi đúng không?”
Chiếc điện thoại trên tay của trợ lý đương giơ lên để báo cảnh sát rơi “bụp” một phát xuống dưới đất.
Hôm nay là lần đầu tiên cậu ta gặp Lục Kinh Yến, khi đó trong đầu cậu ta nổi lên một cái mác: lạnh lùng, cao quý, nữ thần.
Thế nhưng giờ phút đây, nữ thần lạnh lùng cao quý này, hung tợn như quỷ dạ xoa.
Lục Kinh Yến vừa mắng, vừa xông ra.
Khí thế kia hùng hăng, hết như muốn xé nát gã đàn ông đang bị bảo vệ khống chế ra vậy.
Chỉ thấy cô chưa đi được hai bước, đã bị Thịnh Tiện ôm lấy eo kéo về.
“Thịnh Tiện, anh cản em làm gì, chẳng phải em từng nói với anh rồi sao, đánh nhau phải cản đối phương chứ.
”
Lục Kinh Yến giãy giụa, muốn thoát khỏi tay của Thịnh Tiện: “Thịnh Tiện, anh buông em ra, loại khốn nạn này sống chỉ lãng phí ô xy, chết chật đất, gánh nặng cho xã hội, nhân lúc cảnh sát chưa tới, anh buông em ra để em tẩn cho gã một trận, em em có tẩn chết gã không….
”
Học sinh tiểu học điên lên đúng là khỏe, mấy lần suýt bị cô giãy ra.
Thịnh Tiện sợ làm cô bị thương, nên không dám dùng sức, trước mắt thấy cô sắp chạy mất, Thịnh Tiện kéo mạnh cánh tay cô lại, ôm cô vào trong ngực mình.
Anh không nhận ra tư thế hiện giờ quá mức thân mật và mập mờ, chỉ muốn vỗ về cô, anh cúi đầu xuống, khẽ nói bên tai cô: “A Yến, anh đau.
”
Cả người Lục Kinh Yến cứng đờ.
“A Yến, anh phải đi bệnh viện.
”
Lục Kinh Yến cúi đầu nhìn bàn tay Thịnh Tiện.
Vừa rồi vội vàng nên anh giơ tay nắm lấy con dao.
Lưỡi dao sắc bén, lòng bàn tay anh bị cắt một vết rất sâu.
Máu đang nhỏ từng giọt xuống.
Lúc này Lục Kinh Yến mới phản ứng lại việc cấp thiết bây giờ là đưa Thịnh Tiện đi bệnh viện: “Đúng, phải đi bệnh viện, đi, chúng ta đi bệnh viện.
”
Cô vừa nghĩ đến chuyện cứ thế mà bỏ qua cho tên khốn kia, khắp người càng điên tiết hơn.
Cô đòi chìa khóa xe từ trợ lý, thấy cậu ta đứng nửa ngày trời không báo cảnh sát, đốm nửa tụ trong người bỗng bị chọc thủng: “Cậu ngẩn ra đó làm gì? Báo cảnh sát! Báo cảnh sát! Có thường thức hay không hả! Giáo sư Thịnh của các cậu đã bị người ta đánh rồi mà cậu còn đứng đây ngẩn người hả! Ngu ngốc!”
Trợ lý: “?”
Trợ lý tự dưng bị mắng một trận, ngẩn ra, sau đó mới hoang mang nhìn về phía Thịnh Tiện và Lục Kinh Yến.
Hai người đã đi sang bên đường, Lục Kinh Yên vẫn chưa bình tĩnh lại, bất mãn nói với Thịnh Tiện: “Trợ lý của anh sao vậy, chẳng linh hoạt chút nào, đổi luôn đi!”
Trợ lý: “! ”
…
Cục tức trong lòng Lục Kinh Yến chưa tan đi, lên xe, cô không nhịn được lại mắng một tràng.
Mắng mãi, bỗng nhiên cô nhớ tới vừa rồi lúc Thịnh Tiện nói chuyện với mình, là ôm cô từ phía sau.
Những lời lải nhải trong miệng bỗng khựng lại.
Thịnh Tiện hơi cúi đầu, gương mặt không có chút biểu cảm nào đưa tay phải lên kéo cà vạt xuống quấn quanh bàn tay hai vòng, hệt như chẳng cảm thấy chút đau đớn nào vậy.
Vừa rồi anh dùng tay phải ôm lấy eo cô,
Lục Kinh Yến cúi đầu nhìn dây an toàn thắt bên eo mình, vành tai hơi đỏ lên.
Từ lúc lên xe cô đã không ngừng miệng.
Giọng nói của cô rất hay, tuy rằng tức giận tới nỗi giọng nói thiên cao, nhưng cũng chẳng khiến anh cảm thấy ồn ào.
Thịnh Tiện quấn xong tay, cầm máu đơn giản, thấy bên cạnh hơi yên ắng, anh ngoảnh lại nhìn.
Học sinh tiểu học thẳng lưng, hai tay đặt lên vô lăng, lái xe nhìn thẳng về phía trước.
Thịnh Tiện nhìn sườn mặt của cô hai giây: “Đừng tức giận nữa.
”
Trong đầu Lục Kinh Yến đều là vừa rồi Thịnh Tiện ôm lấy eo cô, nhất thời cô chưa bắt kịp lời anh nói, ngoảnh lại nhìn anh một cái: “Hả?”
Tầm mắt của Thịnh Tiện dừng trên vành tai đỏ ửng của cô: “Giận tới nỗi đỏ cả tai rồi.
”
Lục Kinh Yến ngây người, sau đó mới hiểu ra.
Hôm nay cô đỏ mặt tận mấy lần.
Không phải bị dì Tôn hỏi là bị sốt à, thì chính là bị thư ký hỏi có phải bị máy sưởi tạt vào hay không, giờ lại còn thêm cả một người bảo cô tức giận nữa.
Là do thường ngày cô mặt dày quá nên không xứng đỏ mặt hay gì.
Lục Kinh Yên