Dịch: Anh Đào????
Beta: Cá nhỏ????
Chủ đề nói chuyện trong bữa ăn khá nhẹ nhàng, chủ yếu là Bùi Ninh và mẹ Diệp nói, Diệp Tây Thành và bố Diệp thỉnh thoảng nói vài câu.
Mẹ Diệp nói: "Gần đây mẹ đang học tiếng Pháp, càng học càng thấy thú vị."
Diệp Tây Thành không khỏi liếc mẹ mình một cái, cũng không nói gì, tiếp tục ăn cơm.
Bùi Ninh tiếp lời: "Tiếng Pháp nói nghe rất hay ạ."
"Ninh Ninh trước đây con đã từng sống ở Pháp, con biết nói tiếng Pháp chứ?" Mẹ Diệp cố tỏ như không biết.
Bùi Ninh: "Cũng tạm được ạ."
Mẹ Diệp thuận miệng nói: "Vậy thì tốt quá rồi, dì còn đặc biệt đăng ký một lớp để học, ngày mai giáo viên còn ngẫu nhiên chọn ra một bạn để trò chuyện cùng, dì còn đang lo lắng về nó đây, sợ mình sẽ bị chọn phải sau đó không nói được, vừa hay con có thể giúp dì luyện tập."
Bùi Ninh nói được, ăn cơm xong sẽ luyện nói cùng bà.
Diệp Đổng lên tiếng ngăn cản, nói với mẹ Diệp: "Với trình độ đó của bà, có luyện hai tiếng cũng không tốt lên được, Ninh Ninh đã bận cả ngày rồi bà để con bé về sớm nghỉ ngơi đi."
Giọng mẹ Diệp bất mãn nói: "Hai tiếng luyện không tốt thì tôi luyện ba tiếng, người ta muốn tranh thủ luyện nói, ông hiểu gì chứ? Hay là Ninh Ninh đêm nay con ở lại đây đi, dù sao thì ngày mai con và Tây Thành cũng cùng nhau đến công ty, Ninh Ninh ngồi xe của ai cũng được."
Diệp Đổng tràn đầy suy tư, nghi ngờ nhìn về phía vợ mình, ánh mắt ra hiệu, đại khái chính là "Bà nhiều chuyện làm gì chứ, không phải đã nói là sẽ không xen vào chuyện của hai đứa rồi sao?"
Mẹ Diệp tự động xem nhẹ ông, trực tiếp phân phó dì giúp việc trong nhà đi dọn dẹp lại căn phòng Bùi Ninh từng ở.
Sau đó vui vẻ quyết định như vậy.
Đương sự là Bùi Ninh, một mặt mơ hồ, vẫn không có thời gian phát biểu ý kiến.
Bùi Ninh từ chối: "Dì à, con sẽ về nhà, không sao đâu ạ, cho dù có luyện cùng dì ba tiếng thời gian cũng không tính là quá muộn, hơn nữa bình thường con cũng ngủ rất muộn."
Mẹ Diệp: "Con cứ nghe lời dì ở lại đây đi, nếu như con trở về, trong lòng dì sẽ cảm thấy áp lực, lỡ như hai tiếng luyện vẫn không tốt thì sao? Nếu như con không trở về thời gian sẽ thoải mái hơn, dì cũng không còn lo lắng nữa."
Diệp Đổng thở phào: "Muộn quá thì ở lại đây đi."
Bùi Ninh hết nhìn mẹ Diệp lại nhìn Diệp Đổng, nhất thời không đoán ra được rốt cuộc bọn họ đang nghĩ gì.
Lúc trước hy vọng cô cách Diệp Tây Thành thật xa, xa đến nỗi tốt nhất là cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại.
Hiện tại thì sao?
Chủ động đề nghị cô quay trở lại, còn để cô làm trợ lý của Diệp Tây Thành...
Suốt cả bữa ăn, Diệp Tây Thành giống như không có việc gì, chỉ tập trung ăn cơm của mình, không nói câu gì.
Sau bữa ăn, mẹ Diệp kêu Bùi Ninh lên phòng xem còn thiếu thứ gì không, rồi kêu dì giúp việc chuẩn bị.
Bùi Ninh cầm lấy túi đi lên lầu, vừa nãy ăn xong Diệp Tây Thành đã rời khỏi phòng ăn, không biết được anh đi đến thư phòng hay trở về phòng của mình nữa.
Đợi bọn họ lên lầu hết rồi, Diệp Đổng mới quay sang hỏi vợ mình: "Bà đăng ký lớp học tiếng Pháp khi nào đấy?"
"Hôm nay."
"...!Bà cũng rảnh rỗi quá nhỉ?"
"Ý của con trai ông đấy."
Diệp Đổng liếc lên lầu: "Tây Thành nghĩ thế nào? Bây giờ ngày nào hai đứa nó cũng gặp nhau, còn cần chút thời gian này sao?"
Bà Diệp giải thích: "Có khả năng là Tây Thành muốn Ninh Ninh cảm nhận được bầu không khí trước đây, gợi lại kí ức của trước đây, nếu không nó cần gì phải khổ tâm như vậy chứ?"
Trước đây mỗi dịp nghỉ hè Bùi Ninh đã không ít lần đến nhà bọn họ, mỗi lần đến chơi cô đều ở lại hơn một tháng, phần lớn thời gian là Tây Thành ở cùng cô.
Căn nhà này đối với họ mà nói, chứa cả những ký ức đặc biệt.
Bùi Ninh đi ngang qua phòng của Diệp Tây Thành, cửa không đóng, cô bất giác liếc mắt vào đó mấy lần, nhưng không nhìn thấy ai khác, đồ đạc ở trong phòng vẫn giống như trước kia.
Phòng cô ở kế bên phòng của Diệp Tây Thành, dì đã thay cho cô bộ ga giường mới, quần áo mặc ngày mai cũng được đặt ngay ngắn ở cuối giường, quần áo đều do dì Diệp mang về từ nước ngoài cho cô, đúng lúc dùng tới.
Bàn trang điểm ngập tràn mỹ phẩm chưa bóc.
Dì hỏi: "Ninh Ninh à, con xem xem còn thiếu thứ gì không?"
Bùi Ninh cười đáp: "Dạ không thiếu gì ạ, làm phiền dì quá ạ."
Dì rời đi, Bùi Ninh lấy gối nằm lên giường.
Vẫn là chiếc giường đó, cách bài trí trong phòng không có gì thay đổi, vẫn được trang trí theo phong cách công chúa, bức tường bên phải được thiết kế thành chiếc tủ kính, và những con búp bê mà cô thích vẫn ở vị trí đó.
Khi đó bất kể là lễ hội gì, cô đều sẽ nhận được hai phần quà giống hệt nhau, một phần ở quê, một phần nữa là ở căn phòng bên này.
Lúc còn nhỏ phải làm văn, mỗi lần viết chủ đề đều liên quan đến tình yêu thương của bố hoặc mẹ, cô đều dựa theo sự quan tâm và nuông chiều của chú và dì Diệp dành cho cô để viết.
Trong trí tưởng tượng của cô, nếu như ba mẹ vẫn còn ở đây, nhất định họ cũng sẽ yêu thương cô như vậy.
Cây đàn piano trong phòng vẫn còn đó.
Mọi thứ vẫn giống như rất nhiều năm trước, bao gồm cả sự quan tâm và đối đãi mà chú Diệp và dì Diệp dành cho cô vẫn giống như ban đầu, thậm chí còn nhiều hơn thế.
Dường như không thay đổi.
Thứ thay đổi duy nhất chính là cô và Diệp Tây Thành, vật còn người mất.
Một lúc lâu sau Bùi Ninh mới hoàn hồn lại, cô đứng dậy đi xuống dưới lầu tìm dì Diệp.
Bùi Ninh vừa mới đóng cửa lại, cửa phòng kế bên đã được mở ra từ bên trong, cô và Diệp Tây Thành đưa mắt nhìn nhau, tóc anh đã khô một nửa, quần áo đã đổi sang bộ mặc ở nhà.
Không có gì để nói, Bùi Ninh khẽ gật đầu với anh.
Khi lướt qua vai, Diệp Tây Thành hỏi cô: "Có bận gì không?"
Bùi Ninh xoay người, "Có chuyện gì sao?"
Diệp Tây Thành: "Pha giúp anh một cốc cà phê." Anh bước chân về phía thư phòng.
Chờ anh bước vào phòng, Bùi Ninh mới thu lại ánh mắt.
Mấy năm nay anh không còn gọi cô là Ninh Ninh, cô cũng chưa từng gọi anh là Diệp Tây Thành.
Lúc cô đi xuống lầu, dì Diệp đang cầm quyển sách tiếng Pháp đọc ở phòng khách, căn bản chả có mấy từ được phát âm chính xác.
"Ninh Ninh, dì đọc như thế nào?"
"...Tiến bộ hơn nhiều rồi ạ."
"Hahaha, đứa trẻ này."
Bùi Ninh nói: "Dì à, dì đợi con chút rồi con đọc cùng dì nha."
Phản ứng đầu tiên của bà Diệp là: "Con còn bận gì sao?"
"Không phải, pha..." Ở nhà gọi là tổng giám đốc Diệp cũng không hay, Bùi Ninh dừng lại: "Con pha cho anh Tây Thành cốc cà phê ạ."
Bà Diệp cười: "Thằng bé này, sai con đến quen rồi, vẫn cho rằng mình đang ở công ty sao."
"Không sao đâu ạ, thuận tay liền pha, đúng lúc con cũng muốn uống."
Pha cà phê xong, Bùi Ninh mang lên cho Diệp Tây Thành, anh đang gọi điện thoại, cô đặt cà phê xuống chuẩn bị rời đi, nào biết được vừa mới xoay người Diệp Tây Thành liền đưa điện thoại cho cô: "Em nói chuyện cùng Tưởng Vân Triệu đi."
Bùi Ninh mơ hồ: "Nói gì cơ?"
Diệp Tây Thành: "Có chuyện muốn hỏi em."
Bùi Ninh đưa điện thoại lên tai, giọng Tưởng Vân Triệu truyền đến từ ống nghe: "Bùi Ninh?"
"Tôi đây."
"Cuối cùng thì cô cũng tới rồi, nói chuyện với Diệp Tây Thành đúng là tốn sức, cho dù tôi nói gì cậu ta cũng chỉ ừ cho có, chuyện định giá dự án, có một vài chi tiết tôi muốn hỏi cô."
Diệp Tây Thành nhường ghế cho cô, cầm cà phê rời đi.
"Ninh Ninh đâu?" Xuống dưới lầu, mẹ Diệp hỏi anh.
Diệp Tây Thành: "Đang nghe điện thoại."
"Con đúng thật là, không dễ gì mới bảo con bé ở lại, con thì ăn xong là không thấy người đâu." Mẹ Diệp lắc đầu, có đôi lúc bà cảm thấy con trai mình vẫn chưa thông suốt.
Diệp Tây Thành