Edit: Mộc Tử Đằng
Trái tim Thẩm Tâm chợt đập hẩng một nhịp, giống như bị thứ gì đó đánh vào, vô cùng bối rối.
Diệp Tri Du không đợi cô phản ứng đã kéo ra khoảng cách với cô rồi nói: “Thời gian không còn sớm nữa, tôi về trước đây, cô cũng đi nghỉ sớm chút. Ngủ ngon nhé.”
“Ngủ ngon….” Thẩm Tâm nói câu ngủ ngon với Diệp Tri Du như chú vẹt lập lại.
Diệp Tri Du cười khẽ với cô, sau đó lái xe rời đi.
Một tay Thẩm Tâm cầm đồ ăn, một tay khác ôm quyển sổ tay về phòng. Chương trình mừng năm mới vẫn chưa kết thúc, nhưng Thẩm Tâm không thể tập trung xem nội dung trong tivi.
Trong đầu cô giờ này đều là khuôn mặt đẹp trai bỗng nhiên phóng đại trước mắt cô khi nãy.
Sau khi chương trình mừng năm mới kết thúc, Thẩm Tâm đi đánh răng rồi ngủ luôn, không biết Lý Thù Đường và Tạ Khai Hoài về nhà hay chưa. Sáng sớm ngày hôm sau cô đi làm, do dì giúp việc nghỉ nên không ai chuẩn bị bữa sáng, cô tiện tay mang theo phần bánh hôm qua Diệp Tri Du cho mình rồi đi thẳng ra ngoài.
Hôm nay cô dẫn đoàn đi chơi một ngày, chỉ dẫn du khách đến hai điểm tham quan. Hành trình khá thoải mái, nhưng hôm nay lại là ngày đầu năm mới, các địa điểm tham quan lớn nhỏ trong thành phố H đều đầy người.
Lượng người đông đúc như này là sự khiêu chiến với hướng dẫn viên du lịch, hôm nay dẫn đoàn so với trước đây dẫn đoàn trong vài ngày còn mệt hơn nhiều. Buổi chiều tiễn khách xong, Thẩm Tâm về thẳng nhà luôn.
Lý Thù Đường và Tạ Khai Hoài lúc này đều đang ở nhà, hai người ngồi xem tivi, trên bàn còn bày ra đồ ăn Diệp Tri Du cho Thẩm Tâm vào hôm qua.
Thẩm Tâm vừa nhìn thấy họ ăn đồ của mình thì thở phì phò đi lên đậy hộp lại: “Tại sao hai người lại như vậy! Đây là đồ ăn của tớ mà!”
Trong tay Lý Thù Đường còn cầm một phần bánh chocolate đang ăn dở, thấy dáng vẻ giương nanh múa vuốt của cô thì rống lên: “Thẩm Tâm cậu bị gì thế, từ khi nào hai chúng ta đã phải phân chia đồ vậy?”
“…” Thẩm Tâm bị cô ấy nói cho cạn lời, “Mấy món này tớ cố tình giữ lại để chiêu đãi mình đã đi làm vất vả đó! Hôm nay hai người có đi làm không? Có tư cách gì ăn chứ!”
Lý Thù Đường: “…”
Hóa ra hôm nay người dân lao động nghỉ tết cũng không xứng ăn cơm sao?
Con ngươi cô ấy đảo qua đảo lại, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười mập mờ với Thẩm Tâm: “À….tớ biết rồi nha, những món này đều do Diệp tiên sinh mua cho cậu đúng không?”
Thẩm Tâm còn chưa kịp đáp thì Tạ Khai Hoài đã “Xì” một tiếng, vội đặt vật trong tay xuống: “Những món này đều do Diệp Tri Du mua?”
Lý Thù Đường chỉ cho cậu ta xem: “Thấy chưa, đây là logo của Thiên Hạ Cư, vài ngày trước Diệp tiên sinh đã về thành phố A dự cuộc họp thường niên, còn lên hot search ý.”
“Vậy em không ăn nữa!” Tạ Khai Hoài đẩy đồ ăn ra xa, tỏ ra rất có khí phách, “Người trong sạch không được nhận của hối lộ!”
“…” Thẩm Tâm liếc nhìn cậu ta một cái, “Em trai à, em nên học tập cho tốt vào, những lời này không thể dùng trong trường hợp như vậy.”
Lý Thù Đường cản Tạ Khai Hoài còn đang muốn nói tiếp, hiếu kỳ dò hỏi Thẩm Tâm: “Tối qua Diệp tiên sinh đã tới sao?”
Tạ Khai Hoài nghe cô ấy hỏi thế thì nhất thời bị dời sự chú ý. Đúng vậy, đây mới là vấn đề mấu chốt! Vừa rồi cậu đã quên mất! “Nói đi, hai người cô nam quả nữ đã làm gì!”
Lần này không chờ Thẩm Tâm liếc mắt thì Lý Thù Đường đã đuổi cậu ta đi: “Chỗ này có chuyện của em à? Người lớn đang nói chuyện mà con nít chen vào làm gì?”
Tạ Khai Hoài ôm tay vịn ghế salon không chịu đi: “Em đã tròn 18 tuổi rồi! Dù gì hai chị cũng chỉ lớn hơn em vài tuổi thôi, còn không biết xấu hổ lấy tuổi ra dọa em.”
Lý Thù Đường tranh đấu với Tạ Khai Hoài nhiều năm rồi và chưa từng bại trận trong việc chèn ép cậu ta. Cô ấy thuần thục kéo Tạ Khai Hoài ra khỏi ghế salon, đẩy cậu ta đi lên lầu: “Em mau đi làm bài tập cho chị, hôm nay em đã chơi cả ngày rồi. Nếu em còn dám trả treo nữa chị sẽ lập tức gọi điện cho cha mẹ của em bảo họ đóng băng hết thẻ em đang dùng!”
Cha của cậu là người nắm quyền kinh tế, bình thường cậu tiêu tiền khá nhiều và rất tùy tiện, căn bản không biết dành dụm. Một khi cha cậu đóng thẻ thì cậu sẽ không có nguồn kinh tế nữa: “Lý Thù Đường, chị ác lắm!”
“Biết thì tốt.” Sau khi đuổi Tạ Khai Hoài đi, Lý Thù Đường vội quay về phòng khách, tiếp tục tám chuyện của Thẩm Tâm và Diệp Tri Du, “Được rồi, trẻ con cản chuyện cũng đã đi rồi, cậu mau kể cho tớ nghe hôm qua cậu và Diệp Tri Du đã làm chuyện gì mà người khác không nhìn được đi.”
“…” Thẩm Tâm cũng muốn về phòng, “Tạm biệt.”
“Không cho cậu đi!” Lý Thù Đường giữ cô lại, rất nhiều lần cô đã không thành thật khai báo nên hôm nay cô nàng không định để cô đi. Thẩm Tâm biết rõ Lý Thù Đường giở trò thì không có cách nào thoát được, ngay cả đại ma vương từng trãi sự đời Tạ Khai Hoài cũng không phải đối thủ của cô ấy chứ đừng nói đến cô: “Không làm gì cả mà, anh ấy tới đưa cho tớ đồ ăn và sổ ký tên rồi đi ngay.”
Lý Thù Đường nhíu mày, không tin được: “Tối hôm qua tớ và Tạ Khai Hoài chưa về, trong nhà chỉ có hai người, anh ấy không làm gì à? Rốt cuộc anh ấy có phải đàn ông không thế?”
Thẩm Tâm: “…”
“Diệp tiên sinh có được hay không vậy?”
Thẩm Tâm: “…”
Cô đang rất tò mò rốt cuộc mỗi ngày Lý Thù Đường ở bên Trì Tuấn đã làm gì nhỉ.
“Thật ra thì không phải hoàn toàn không làm gì.” Thẩm Tâm theo bản năng muốn cứu vãn tự tôn của Diệp Tri Du.
Lý Thù Đường nghe cô nói thế thì nhất thời tinh thần trở nên tỉnh táo hơn: “Gì? Đã làm gì? Tớ muốn nghe.”
“…” Thẩm Tâm nhếch môi, nói sự thật với cô nàng, “Anh ấy tự hôn mu bàn tay của mình.”
Lý Thù Đường: “…???”
Lý Thù Đường tự xưng là một cô gái có kinh nghiệm phong phú, giờ phút này cũng hoàn toàn mờ mịt. Hai người họ đang chơi trò gì vậy?
Thẩm Tâm nhìn cô ấy một cái rồi thờ ơ bổ sung thêm: “Tuy nhiên cái tay đó đặt lên trán tớ.”
Lý Thù Đường: “…”
Cô ấy im lặng thật lâu mới vỗ vai Thẩm Tâm rồi nặng nề thở dài một hơi: “Với tiến độ của hai người các cậu thì đến đời sau cũng không có con nổi.”
Thẩm Tâm: “…”
“Là người trẻ tuổi thì cảm xúc nên mãnh liệt chút chứ, cảm xúc mãnh liệt vào! Hiểu không!” Hôn trán qua mu bàn tay là kiểu của mấy đứa nhóc tiểu học!
Không đúng, bây giờ học sinh tiểu học cũng hôn mặt rồi!
“Haiz~” Lý Thù Đường thở dài, thừa dịp Thẩm Tâm không chú ý thì cầm thêm hai phần bánh điểm tâm rồi nhanh chóng chuồn lên lầu.
Thẩm Tâm ngồi ngẩn người
trong phòng khách, tiếng báo tin nhắn đã kéo thần trí của cô về.
Người gửi tin nhắn là Diệp Tri Du.
Thẩm Tâm thấy ba chữ này thì tim đập nhanh hơn một nhịp.
Đầu ngón tay không hiểu sao mang theo hơi nóng, cô cầm điện thoại lên, mở tin nhắn ra nhìn.
Diệp Tri Du: Tết này cô có về thành phố A không?
Thẩm Tâm: Có, lúc trước anh tôi điện hỏi thì tôi đã đồng ý về rồi. Mùng ba tôi phải đi làm, từ ba mươi đến mùng hai tôi sẽ ở thành phố A.
Diệp Tri Du: Được, vậy tôi bên này giúp cô hẹn nhé.
Thẩm Tâm: Là người bạn lần trước anh nói muốn giới thiệu với tôi đó sao?
Diệp Tri Du: Đúng vậy, tôi chắc chắn sẽ cho cô câu trả lời.
Thẩm Tâm: Vâng. Cảm ơn anh nhiều nhé!
Nếu quả thật có thể bàn chuyện hợp tác vậy thì kế hoạch của cô không chừng sẽ thực hiện được!
Diệp Tri Du: Không cần phải khách sáo vậy, cô chuẩn bị cho tốt, chỉnh sửa kế hoạch lại lần nữa đi.
Thẩm Tâm: Vâng Vâng.
Diệp Tri Du: Làm xong thì gửi cho tôi nhìn qua một lần, có chỗ nào thiếu sót tôi có thể chỉ ra giúp cô.
Thẩm Tâm: Có phiền anh quá không?
Diệp Tri Du: Cũng đã phiền đến nước này rồi còn sợ thêm phiền nữa sao?
Thẩm Tâm:…
Rốt cuộc là anh nói phiền hay không phiền thế?
Hai ngày kế tiếp cả hai đều rất bận rộn, không có thời gian gặp nhau, chỉ thỉnh thoảng tán gẫu qua wechat. Thẩm Tâm chỉnh sửa lại kế hoạch của mình một lần nữa, có thay đổi hơn bản cũ nhiều. Sau khi làm xong, cô gửi mail cho Diệp Tri Du.
Diệp Tri Du thấy được mail của cô thì trả lời: Hôm nay tôi sẽ dành thời gian để xem, tối nay cô chọn thời gian đi, chúng ta gặp mặt nói chuyện sẽ dễ hơn.”
Thẩm Tâm: Được, gặp nhau ở đâu?
Diệp Tri Du: Gặp ở nhà tôi nhé, hôm nay tôi cố về sớm.
Thẩm Tâm: Ok, vậy khi đó anh nhắn tin báo tôi nhé.
Diệp Tri Du: Được.
Sau khi Thẩm Tâm tan việc thì về nhà, cô vừa ăn cơm vừa xem kế hoạch đã in ra. Lý Thù Đường ngồi đối diện vô cùng bất mãn: “Ăn cơm thì ăn nhiều vào, nhìn công việc làm gì còn tâm tình ăn cơm chứ!”
Thẩm Tâm cong môi: “Đây là kế hoạch đầu tiên của tớ sau khi được thăng chức, đồng thời nó là kế hoạch đánh dấu một cột mốc quan trọng, lát nữa tớ phải đi gặp Diệp Tri Du, còn phải xem kỹ nữa.”
Lý Thù Đường bắt được chính xác trọng điểm trong lời nói của cô: “Lát nữa cậu đi gặp Diệp Tri Du à?”
“Đúng thế.”
“Đi đến nhà anh ấy?”
“Ừ.”
“..Ồ~”
Thẩm Tâm bất ngờ liếc cô nàng một cái: “Lý Thù Đường, từ khi quen với Trì Tuấn thì suy nghĩ của cậu càng ngày càng đen tối hơn ý!”
Lý Thù Đường nói: “Tớ cũng mong đợi cậu sớm có suy nghĩ đen tối như tớ vậy đó~”
Thẩm Tâm: “….”
Cô ăn cơm xong một lúc thì Diệp Tri Du gửi tin nhắn qua, bảo bây giờ cô có thể qua nhà anh. Cô nghĩ ngợi một lúc rồi lấy phần kế hoạch không tốt lúc trước và một ít thức ăn theo.
Nhắc đến mới nhớ cô và Diệp Tri Du đã làm hàng xóm được một khoảng thời gian rồi nhưng trừ lần cô đến nhà anh lấy mặt nạ thì hình như không đến lân nào nữa. Cô đứng trước cửa nhà số 33, ấn chuông cửa, bên trong nhanh chóng vang lên tiếng bước chân không nặng không nhẹ.
Người ra mở cửa dĩ nhiên là Diệp Tri Du, tuy nhiên Thẩm Tâm không ngờ rằng anh chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ mỏng manh. Nhìn một cái đã biết anh vừa mới tắm xong, ngoại trừ mùi hương sữa tắm vẫn còn chưa tan hết thì còn cả mái tóc ẩm ướt chưa khô.
Thẩm Tâm sững sờ đứng trước cửa, cô đã quen nhìn thấy dáng vẻ mặc âu phục nghiêm chỉnh của Diệp Tri Du, đột nhiên đối mặt với anh như này khiến cô cảm thấy bị thu hút….một cách khó diễn tả hết?
“Vào nhà đi.” Diệp Tri Du trông vô cùng tự nhiên, dường như không hề lúng túng vì lối ăn mặc lúc này của mình. Anh né người qua để Thẩm Tâm vào nhà, còn chuẩn bị sẵn một đôi dép đi trong nhà mới tinh cho cô.
Thẩm Tâm đổi giày, cầm đồ ăn và tài liệu vào. Trong nhà Diệp Tri Du có máy sưởi đầy đủ nên anh mới có thể mặc đồ ngủ mỏng như này trong nhà. Thẩm Tâm theo anh vào phòng khách, hai người dừng lại trước ghế salon.
“Cô ngồi đi.” Diệp Tri Du chỉ chiếc ghế salon ở bên cạnh ý bảo Thẩm Tâm ngồi xuống. Trên bàn trà của anh cũng để sẵn một bản kế hoạch giống y như phần tài liệu trong tay Thẩm Tâm, cái này do anh in ra. Anh cầm bản kế hoạch lên đưa cho Thẩm Tâm: “Đây là tài liệu cô gửi tôi xem, tôi đã ghi lại ý kiến của mình trong này, cô có thể nhìn sơ qua.”
“Vâng.” Thẩm Tâm đặt đồ xuống, rồi nhận lấy bản kế hoạch trong tay anh. Bên trên đúng thật có những dòng chữ đỏ chi chít, Diệp Tri Du rõ ràng không phải là một người chuyên nghiệp trong ngành du lịch nhưng anh đưa ra rất nhiều ý kiến, chúng đều có giá trị.
“Tuy tôi đã viết lại những điểm mấu chốt trong này nhưng có vài việc cần gặp mặt nói rõ sẽ hiệu quả hơn.” Diệp Tri Du cầm lấy cái khăn trên salon lau tóc mình.
Thẩm Tâm hiểu rõ lúc này mình phải chuyên tâm vào đọc kế hoạch, nhưng cô không thể khống chế được, luôn bị dộng tác của Diệp Tri Du hấp dẫn. Biết cô đang nhìn mình, động tác trên tay Diệp Tri Du hơi ngừng lại, anh nói: “Tôi mới vừa tắm xong, còn chưa kịp sấy khô tóc.”
“…Ừm, tôi biết mà.” Thế nhưng cô cũng không gấp đến mức muốn đi qua thảo luận về kế hoạch với anh mà? Tại sao anh lại gấp đến độ ngay cả quần áo còn chưa kịp mặc kỹ càng?
—-Lúc Thẩm Tâm thấy áo ngủ của anh còn chưa cài hết, để lộ ra phần lớn xương quai xanh thì trong đầu bèn nghĩ như vậy.
Tác giả có lời muốn nói:Vì muốn theo đuổi người ta mà Diệp tiên sinh không từ bất kỳ thủ đoạn nào, bây giờ đã bắt đầu bán rẻ nhan sắc của mình rồi.