Edit: Mộc Tử Đằng
Cuộc hẹn này vốn đã khiến Thẩm Tâm căng thẳng, vào lúc này biết được người mình sắp gặp là Úc tổng của Úc thị thì tâm trạng của cô càng thêm thấp thỏm.
“Cứ thoải mái đi, chẳng phải lúc cô nói chuyện với tôi vẫn còn tốt lắm sao?” Diệp Tri Du nhận ra được tâm tư của cô nên lên tiếng trấn an. Thẩm Tâm mím môi, nhìn anh nói: “Nhưng anh không phải là Úc tổng mà.”
“…” Diệp Tri Du dừng bước, nhìn Thẩm Tâm một cái rồi xoay người đi ra ngoài cửa, “Đột nhiên tôi không muốn giới thiệu hai người làm quen nữa.”
Thẩm Tâm: “…”
Cô kéo cánh tay Diệp Tri Du lại, lấy lòng cười nói với anh: “Úc tổng nào ân cần như anh nha.”
Diệp Tri Du khẽ nhíu mày: “Nói tiếp đi.”
“…” Thẩm Tâm thực sự muốn chửi thề ghê, nhưng nhớ ra mình đã dốc hết toàn bộ tâm huyết làm dự án này, nên chịu đựng nói: “Úc tổng cũng không đẹp trai như anh.”
“Cô gặp cậu ta rồi à?”
“Đâu, cái này không quan trọng, bởi vì trong lòng tôi anh là người đẹp trai nhất.”
Diệp Tri Du nhìn cô một lúc, hơi cong môi: “Trình độ nịnh hót tâng bốc của cô còn giỏi hơn cả Giản Hàng, nhưng mà tôi thích.”
Anh nói xong thì xoay người lại, tiếp tục đi vào nhà hàng.
Úc Ý ngồi vào một bàn bên cửa sổ, ở bên cạnh còn có một người đàn ông mặc âu phục, Thẩm Tâm đoán người đó chắc là trợ lý của anh ấy. Thấy Diệp Tri Du và cô đến, Úc Ý đứng lên, chào hỏi với Diệp Tri Du: “Đã lâu không gặp.”
“Ừ, đã lâu không gặp.” Diệp Tri Du và anh ấy lịch sự bắt tay nhau một cái, sau đó giới thiệu Thẩm Tâm ở bên cạnh với anh ấy, “Đây là Thẩm Tâm, là giám đốc Thẩm của công ty du lịch Cát Duyệt.”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Tâm dùng chức danh “Giám dốc Thẩm” ở bên ngoài, chợt cô cảm thấy can đảm nặng trĩu trên vai! Cô học theo dáng vẻ của Diệp Tri Du, lên tiếng chào hỏi với Úc Ý: “Xin chào Úc tổng, tôi tên là Thẩm Tâm, rất hân hạnh được quen biết anh.”
Cô nhân cơ hội này nhìn Úc Ý nhiều thêm chút nữa, tên tuổi của vị Úc tổng này vang dội từ lâu, dáng người còn đẹp trai như vậy.
“Úc tổng đã kết hôn rồi, cô đừng có đứng gần người ta như vậy, chú ý tránh bị nghi ngờ biết chưa?” Diệp Tri Du đứng bên cạnh không nóng không lạnh nói một câu.
Thẩm Tâm lập tức buông tay, cô mỉm cười lui về sau một bước.
Úc Ý nhìn hai người, hiếm khi cong môi cười: “Ngồi xuống rồi nói.”
Nhân viên phục vụ tiến lên hỏi Thẩm Tâm và Diệp Tri Du muốn uống gì, Thẩm Tâm thầm nghĩ đã ba mươi tết rồi không nên gia tăng thêm công việc cho người ta, thế nên cô tỏ ra vô cùng thân thiện nói mình muốn uống nước lọc.
Diệp Tri Du cũng chọn giống cô.
“Trước đó Diệp tổng đã gửi cho tôi xem kế hoạch của giám đốc Thẩm rồi, tôi cảm thấy rất hứng thú với hạng mục này.” Do chỉ có một tiếng đồng hồ nên Úc Ý không trò chuyện nhiều với họ, trực tiếp đi thẳng vào chủ đề chính luôn. Thẩm Tâm nghe được anh ấy nói có hứng thú với kế hoạch của mình, nhất thời cô vô cùng vui mừng: “Vậy thì tốt quá rồi, nếu có thể hợp tác với Úc tổng, hạng mục này nhất định sẽ tiến hành vô cùng thuận lợi.”
Úc Ý nói: “Thật ra trước đây tôi đã từng nghĩ đến hình thức ăn uống một người, chúng ta xem như không hẹn mà hợp. Công ty du lịch Cát Duyệt được nhiều du khách lựa chọn, nếu như lấy nền tảng du lịch kết hợp với ăn uống một người, hình thức này được phổ biến rộng rãi thì rất có lợi. Nhưng có vài chi tiết tôi cần phải thảo luân lại với cô.”
“Được được.”
Kế hoạch này Thẩm Tâm đã sửa đổi lại nhiều lần, hơn nữa còn được Diệp Tri Du kiểm tra giúp, tuy không thể nói là hoàn mỹ hết nhưng cũng đầy đủ lắm. Úc Ý nghĩ đến rất nhiều vấn đề, họ cũng đã sớm nghĩ đến, hôm nay bàn bạc làm rõ ngược lại khiến hiệu suất được nâng cao lên rất nhiều.
Chỉ trải qua nửa tiếng đồng hồ, đôi bên về cơ bản đều đã đạt được thỏa thuận chung.
Úc Ý nhìn đồng hồ, đứng dậy nói với Thẩm Tâm: “Sau tết tôi sẽ để người của công ty chính thức bàn chuyện hợp tác với Cát Duyệt, công việc sau này có thể phải phiền đến giám đốc Thẩm rồi.”
“Không đâu không đâu, Úc tổng quá khách khí rồi, đây vốn là công việc của tôi mà.” Thẩm Tâm đi theo anh ấy, cùng nhau trò chuyện.
“Vậy hôm nay cứ như vậy đi, tôi còn có việc phải đi trước.” Úc Ý gật đầu với Diệp Tri Du một cái, sau đó dẫn trợ lý rời đi. Thẩm Tâm dọn dẹp đồ đạc của mình xong, nói với Diệp Tri Du: “Chúng ta cũng đi thôi, anh tôi bảo trưa nay muốn tôi về nhà ăn cơm.”
“Được.” Xe của Diệp Tri Du đậu ở ngoài cửa, anh lên xe với Thẩm Tâm, rồi dặn dò tài xế ở phía trước, “Đến công ty trước.”
Thẩm Tâm nghiêng đầu nhìn anh: “Công ty, là Nhuệ Ý hả?”
“Ừ.” Diệp Tri Du gật đầu một cái, chỗ này cách Nhuệ Ý khá gần, tôi sẵn tiện đến đó lấy ít đồ luôn, sẽ không lâu đâu.”
“Ồ..” Thẩm Tâm như nghĩ ra điều gì, “Hôm nay vẫn có người đi làm hả?”
“Có người trực.”
“Là nghệ sĩ hả?”
“Nghệ sĩ chắc chắn không có đâu.” Diệp Tri Du nghiêng đầu nhìn cô: “Sao vậy, cô muốn đến công ty tham quan không?”
Ban đầu Thẩm Tâm định đi theo biết đâu sẽ gặp được minh tinh nào đó, nhưng không có ai thì đi dạo ở công ty phim ảnh một vòng hình như cũng thú vị lắm: “Muốn nha.”
Nói đến đây, thật ra Diệp Tri Du cũng không mấy quen thuộc với tòa nhà của Nhuệ Ý, tuy nhiên anh vẫn có thể tìm được đường đi đến phòng làm việc của tổng giám đốc.
Đến dưới lầu tòa nhà Nhuệ Ý, Thẩm Tâm tò mò xuống xe với Diệp Tri Du, có bảo vệ đứng trước cửa công ty, khi nhìn thấy Diệp Tri Du thì trực tiếp để họ vào.
Vừa bước vào bên trong đã có thể trông thấy nhiều loại poster phim truyền hình lẫn phim điện ảnh, rất nhiều bộ Thẩm Tâm đã xem qua: “Chỗ này của anh lợi hại ghê, tầng trên có phòng nghỉ của nghệ sĩ không?”
“Có hợp đồng với công ty dĩ nhiên sẽ có, nhưng không được đi tham quan.”
“Đi dạo quanh bên ngoài cũng không được sao?”
“Cô có thể đến tham quan phòng làm việc của tôi.”
“…” Tôi đến tham quan phòng của tổng giám đốc làm gì?
“Diệp tổng, trùng hợp vậy sao?” Giọng một người phụ nữ đột nhiên truyền đến, Diệp Tri Du và Thẩm Tâm theo phản xạ nhìn sang nơi phát ra âm thanh đó. Người phụ nữ có vóc dáng cao gầy, khí chất xuất chúng, tuy trên mặt đeo khẩu trang điển hình của minh tinh nhưng cặp mắt lộ ra ngoài kia cũng đủ hấp dẫn người ta.
Sau khi thấy Diệp Tri Du, cô ta kéo khẩu trang xuống, cười hỏi anh: “Hôm nay là 30 tết, chẳng lẽ anh vẫn ở công ty tăng ca sao?”
Vô tình gặp được một người
phụ nữ xinh đẹp ở công ty như vậy thế nhưng vẻ mặt Diệp Tri Du không hề có sự biến hóa gì, trái lại Thẩm Tâm ở bên cạnh anh thì ngạc nhiên đến mức suýt nữa đã che miệng thét lên: “Cô là Lý Mộc Dao!”
Lý Mộc Dao nghe có người gọi tên mình thì nhìn sang, còn thân thiện gật đầu mỉm cười: “Xin chào.”
“Xin chào, xin chào, tôi đã xem phim cô đóng, cô còn đẹp hơn cả trong tivi nữa nha!”
“Cảm ơn cô.”
“Đừng khách sáo đừng khách sáo.” Do Thẩm Tâm quá kích động nên nói chuyện đều nhất kinh nhất sạ*, “Đây là lần đầu tôi nhìn thấy minh tinh ngoài đời đó, à đúng rồi, tôi còn để chữ ký của cô trong nhà ý! Là Diệp Tri Du xin giúp tôi!”
(*Nhất kinh nhất sạ: Chỉ một người có tinh thần quá mức kích động, hành vi thường phóng đại khiến mọi người kinh ngạc.)Nhớ đến quyển sổ tay mà Diệp Tri Du dùng để xin chữ ký cho cô, Thẩm Tâm có hơi ghét bỏ. Sớm biết có thể gặp được Lý Mộc Dao như hôm nay thì cô đã chuẩn bị sẵn một tấm ảnh, xin cô ấy ký cho cô một chữ rồi.
Lý Mộc Dao âm thầm quan sát cô vài lần, sau đó cười nói với Diệp Tri Du: “Hóa ra lần trước Diệp tổng muốn chữ ký của bọn em là vì cho vị tiểu thư này sao?”
Nghe Lý Mộc Dao nhắc đến chuyện này, Thẩm Tâm vội nói: “Ôi ôi ôi xin lỗi nha, anh ấy không có kinh nghiệm theo đuổi thần tượng nên mới cầm một quyển sổ tay khó coi như vậy để mọi người ký tên!”
Chân mày Diệp Tri Du nhất thời cau lại: “Quyển sổ đó khó coi hồi nào?”
“…Anh không nhìn ra được chỗ nào khó coi hả?”
“Không nhìn ra, tôi làm việc cũng dùng loại đó mà.”
Thẩm Tâm: “….”
Thế quả thật anh đã cầm quyển sổ tay chuyên dụng của tổng giám đốc để cho người khác ký tên lên đúng chứ. ????
Nếu không phải dựa vào thân phận tổng giám đốc của anh, chắc chắn anh sẽ bị người khác đánh tơi tả ồi.
Ánh mắt Lý Mộc Dao dừng lại giữa hai người một lúc, sau đó tươi cười nhìn Thẩm Tâm: “Nếu cô thích, tôi có thể ký cho cô.”
Thẩm Tâm hơi động lòng, nhưng thấy Diệp Tri Du nhìn mình bằng ánh mắt cảnh cáo thế nên cô đành từ chối ý tốt của Lý Mộc Dao: “Không cần đâu, cảm ơn cô nhiều nhé, thật ra ký trong sổ kia được rồi.”
Rất dễ tiếp nhận.
Dù gì trong đó còn có nhiều chữ ký khác nữa.
“Chúng tôi còn có việc, đi trước.” Diệp Tri Du không nói nhiều với Lý Mộc Dao, anh bảo Thẩm Tâm vào thang máy. Sau khi cửa thang máy đóng lại, Lý Mộc Dao thu lại hết vẻ tươi cười trên mặt.
Trợ lý theo sau tò mò hỏi cô ta: “Chị Mộc Dao, người phụ nữ vừa rồi thật xinh đẹp, chắc không phải bạn gái của Diệp tổng đó chứ?”
Lý Mộc Dao hừ lạnh, kéo khẩu trang lên: “Bạn gái gì chứ? Phụ nữ quấn lấy Diệp tổng còn ít à? Tôi thấy Diệp tổng chỉ chơi đùa với cô ta chút thôi.”
Trợ lý nghe được cô ta đang không vui nên rất thức thời không nói nữa.
Thẩm Tâm đang đi dạo một vòng trong phòng làm việc của Diệp Tri Du, thành công phát hiện ra cuốn sổ tay anh đưa cô giống y hệt quyển trong phòng. Diệp Tri Du lấy được đồ rồi cùng về với Thẩm Tâm. Trên đường đi ra không gặp được minh tinh nào nữa, Thẩm Tâm khá thất vọng.
“Cô rất thích Lý Mộc Dao sao?” Sau khi lên xe, Diệp Tri Du hỏi Thẩm Tâm.
Thẩm Tâm lắc đầu nói: “Không có đâu, nhưng năm nay cô ấy nổi tiếng lắm, dính chút dáng vẻ vui mừng cũng tốt mà.”
Diệp Tri Du: “…”
Thẩm Tâm nhích lại gần anh, cố tỏ ra dáng vẻ bí ẩn thấp giọng nói: “Nhưng hình như Lý Mộc Dao rất thích anh đó, hai người đã lên hotsearch những hai lần, trên mạng có nhiều người đoán hai người là tình nhân. Hơn nữa Lý Mộc Dao đã từng nhắc đến anh, anh không biết vụ này à?
“…” Cái này Diệp Tri Du thật sự không biết, “Họ nghĩ nhiều rồi.”
Thẩm Tâm: “…”
Lực tự luyến này, chính lầ Diệp tiên sinh mà cô quen thuộc.
“Nói thật nhé, anh không thích Lý Mộc Dao chút nào sao?” Hôm nay Thẩm Tâm được gặp Lý Mộc Dao ngoài đời thật, cô cảm thấy nếu xét về giá trị nhan sắc thì cô ta đã đủ đánh bại người khác, là một người phụ nữ cô còn thích khuôn mặt của cô ta, cô không tin đàn ông không hề động lòng.
Diệp Tri Du hỏi ngược lại cô: “Tại sao tôi phải thích cô ta?”
“Bởi vì dáng vẻ cô ấy đẹp nha.”
Diệp Tri Du: “Dáng vẻ của cô cũng đẹp, dựa vào suy luận của cô vậy hẳn tôi cũng thích cô.”
“….” Thẩm Tâm không tài nào phản bác được.
Diệp Tri Du nhìn cô, nói: “Tôi đã có người mình thích rồi, nhưng người đó không phải là Lý Mộc Dao.”
Thẩm Tâm hơi sững sờ, nhất thời vô cùng hiếu kỳ: “Ai vậy? Tôi có biết không? Anh đã tỏ tình với cô ấy chưa?”
Diệp Tri Du nói: “Rồi, tỏ tình ba lần.”
Câu vừa rồi có thể tính được luôn.
“Ba lần á?” Thẩm Tâm càng tò mò hơn nữa, “Sau đó thì sao? Anh bị từ chối hả?”
Không phải đó chứ, với điều kiện này của Diệp tiên sinh, có người phụ nữ nào sẽ từ chối anh đến tận ba lần cơ chứ?
Diệp Tri Du nói: “Cô ấy không hiểu được.”
Thẩm Tâm: “…”
Cô trầm mặc một lúc bỗng nhiên phá lên cười: “Ha ha ha trên đời này còn có người ngu ngốc vậy sao?”
Diệp Tri Du cong môi nhìn cô cười nói: “Có.”
Hơn nữa còn đang tự cười mình đấy.
“Nhất định do cách thức tỏ tình của anh không đúng rồi, lần sau anh nên thử cương quyết hơn chút nữa.”
Diệp Tri Du mấp máy môi, bỗng nhiên nghiêng người đến gần cô, đôi mắt xinh đẹp nhìn cô chằm chằm không chớp mắt: “Cương quyết hơn sao? Kiểu như kết hôn với tôi?”