"Sao giường lại ướt, bị đổ nước ra hả?"
Tạ Trạch Duyệt hơi run.
"Ừ...!Không vặn chặt bình."
Không biết tại sao Hứa Linh bỗng nhiên hơi sốt sắng.
Áo ngủ cậu hơi lỏng léo, cổ áo ngủ lộ ra xương quai xanh cao thẳng trắng nõn, trên tay nắm kẻ đầu sỏ - bình nước của cậu, cậu đặt nó lên tủ đầu giường.
"May là nước nóng, nếu mà là nước đá sẽ khiến cậu lạnh chết luôn."
Tạ Trạch Duyệt thong thả cất gọn sách vở, bỏ bút vào ống đựng, đứng lên xem tình hình.
Trên giường Hứa Linh có vệt nước sẫm màu, nước trong bình đổ ra một nửa, ướt cả một mảng, còn đang lan ra nhiều hơn.
"Dùng khăn giấy thấm qua đi." Tạ Trạch Duyệt cầm giấy ăn ở tủ đầu giường, giật mấy tờ cho thấm nước, lại làm như không có chuyện gì xảy ra nói: "Ôm chăn cậu lên đi, đừng để lát nữa lại bị ướt luôn."
Hứa Linh vén chăn lên, đôi chân trần xỏ vào dép lên, xoay người, nhưng cậu chưa khom người ôm chăn lên đã thấy Tạ Trạch Duyệt ôm thay cậu rồi.
"Cảm ơn cậu."
Hứa Linh không biết phải làm gì, hơi do dự, nhìn hắn.
"Không cần cảm ơn."
Tạ Trạch Duyệt nhìn cậu, khóe môi cong lên.
Ngay cạnh giường Hứa Linh, trên chiếc giường mét ba của Tạ Trạch Duyệt có hai cái chăn nhỏ.
Một cái màu sáng, một cái màu tối, nhưng đều mềm mại.
Trông hơi chật nhưng rất ấm áp.
"Tối tôi ngủ trên giường cậu hả?"
Hứa Linh đứng bên giường, hơi ngây ngẩn hỏi, ngón tay siết chặt lại.
"Chứ không thì sao."
Tạ Trạch Duyệt nhíu mày, một tay kéo ghế, ngồi xuống, chống đầu nhìn cậu: "Nằm lên đi, cậu đứng đấy khéo bị cảm lạnh."
Hứa Linh bèn bò lên giường, vén chăn chui vào trong.
Từ trước tới nay Tạ Trạch Duyệt có một đặc điểm...!Chuyện gì hắn nghĩ rằng nên làm mà Hứa Linh không thực hiện ngay lập tức, hắn sẽ dịu dàng nhưng kiên trì lặp đi lặp lại, mãi đến khi Hứa Kinh hoàn thành việc đó mới thôi.
Mặc dù hắn chưa từng nổi nóng bao giờ nhưng Hứa Linh không chống nổi chiêu này.
Vì thế bình thường hắn yêu cầu điều gì, Hứa Linh sẽ làm ngay...!Ví dụ như không được thức khuya, không được mặc áo ngủ đi lung tung vào hôm lạnh trời.
Hứa Linh vùi trong chăn.
Chăn này là chăn của cậu nhưng giường là giường của Tạ Trạch Duyệt.
Mùi quen thuộc của Tạ Trạch Duyệt phả vào mặt, như rừng thông trong lành, lại như một cơn gió, chỉ chốc lát đã biến mất gần như không còn gì.
Hứa Linh cúi xuống xem tin nhắn, mở tập tin ra.
Cậu không ngừng gõ trên màn hình, viết một bài báo cáo, có lẽ đến cuối tuần nó có thể phát huy tác dụng.
Vừa viết xong, mới giương mắt lên đã nhìn thấy bóng lưng Tạ Trạch Duyệt dưới ánh đèn.
Hắn có hơi thở sạch sẽ riêng biệt của con trai ở tuổi này, có lúc lại rất đáng yêu.
Hứa Linh im lặng nghĩ, có phải trời cao cũng không nhẫn tâm để người như cậu rời xa thế giới nên muốn cho cậu một cơ hội làm lại?
Cứ nghĩ mãi, bỗng có chút đau lòng.
Dù thế nào thì phiên bản hắn mà Hứa Linh đã chết quen cũng không còn nữa.
Hứa Linh tiện tay cầm một quyển sách trên tủ đầu giường, "Tiếng gọi từ bầy chim lạc" bản tiếng Anh.
Lật xem.
Thoáng nhìn lướt qua.
Một câu trên bìa sách va thẳng vào mắt:
...!Let life be beautiful like summer flowers and death like autumn leaves.
(Hãy để cuộc đời đẹp như hoa mùa hạ, và cái chết đẹp như lá mùa thu.)
Mắt Hứa Linh như bao phủ một tầng sương mù, bỗng nhiên mơ hồ chớp mắt một cái.
Mắt cay cay.
Như nhận ra Hứa Linh đang nhìn mình, Tạ Trạch Duyệt đột nhiên ngoái đầu lại, nhẹ nhàng nhướng mày: "Nhìn tôi làm gì thế?"
Hứa Linh kéo cao chăn lên, nhắm mắt lại, nói nhỏ: "Tối chúng ta ngủ hai chăn hả?"
Tạ Trạch Duyệt ừ một tiếng, tai hơi ửng đỏ, lại bật cười: "Hơi chật hả? Tôi sợ cậu ngủ không ngon."
Im lặng mấy giây.
Hứa Linh lắc đầu, bỏ điện thoại xuống, chui vào chăn: "Không sao."
Cậu nghĩ nếu bọn họ ngủ chung chăn thì theo một ý nghĩa nào đó vẫn có chút nguy hiểm, tối đến, cọ sát cạnh nhau, lau súng cướp cò, dễ xảy ra chuyện lắm.
Tạ Trạch Duyệt dùng một tay chống đầu, nhìn cậu dưới ánh đến, thoáng qua một suy nghĩ:
...!Hứa Linh không chỉ không bài xích tiếp xúc cơ thể với hắn mà hình như còn ngược lại, cậu rất thích là đằng khác.
Gió đêm thổi vù vù bên ngoài cửa sổ.
Tạ Trạch Duyệt nghe tiếng gió, tâm trạng rất tốt.
Hứa Linh buồn ngủ.
Để tránh ảnh hưởng tới giấc ngủ của cậu, Tạ Trạch Duyệt tắt đèn bàn, đứng dậy, dọn dẹp qua sách vở, giấy nháp trên bàn rồi cẩn thận nhẹ nhàng đẩy ghế vào.
Hứa Linh nghe thấy tiếng động trong phòng.
Tiếng bước chân xột xoạt, nhẹ hết sức.
Tạ Trạch Duyệt chậm rãi đi rửa mặt, mặc quần áo ngủ rồi đi ra.
Tầm mắt hai người chạm vào nhau.
Mấy giây sau.
Khóe mắt Hứa Linh thoáng nhìn thấy vạt áo sẫm màu của hắn, nước làm ướt một ít.
"Vẫn chưa ngủ sao?"
Bên môi Tạ Trạch Duyệt vương ý cười, hắn duỗi một ngón tay ra vén tóc trên trán cậu: "Sao thế, không ngủ được hả?"
Hứa Linh chớp mắt, nhìn hắn: "Tôi đang chờ cậu."
Tạ Trạch Duyệt ồ một tiếng, bật cười, đi vòng qua bên kia.
Hứa Linh thấy hơi chấn động, sau đó đèn giường tắt, phòng ngủ đen kịt.
Hắn nằm bên cạnh cậu, gần sát với nhau.
Hoàn toàn yên tĩnh.
Hai người nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Thậm chí là tiếng tim đập.
Nhưng giường nhỏ quá, chăn dày đặt hai bên giường nhanh chóng tuột một nửa xuống dưới.
Hứa Linh nghiêng người, thỉnh thoảng kéo chăn bị tuột xuống giường lên, vén lại góc chăn.
Bên tai cậu vang lên giọng nói quen thuộc.
"Hay là cậu bỏ chăn về giường kia đi."
Tạ Trạch Duyệt mặc đồ ngủ màu đen kiểu áo giao lĩnh, trở mình, trong bóng tối, đôi mắt đen lặng lẽ nhìn thẳng vào cậu.
Hứa Linh hơi khựng người: "Hả?"
Tạ Trạch Duyệt mỉm cười, nằm nghiêng xốc chăn lên, hỏi: "Hay là cậu vào đây ngủ đi? Có lẽ sẽ không bị chật nữa."
Trái tim Hứa Linh thắt lại, cơn nóng lan ra từ trên mặt.
"Ừ...!Được."
Cậu vén chăn của mình lên, gấp thành một cục rồi đặt vào vị trí không bị ướt ở cuối giường mình.
Sau đó cậu hơi do dự, chui vào ổ chăn ấm áp.
Trái tim đột nhiên tăng tốc.
Cậu cảm nhận được cơ thể đằng sau nhẹ nhàng ôm lấy cậu, cánh tay quấn tới, Tạ Trạch Duyệt mặc đồ ngủ rất mỏng, vì thế có cảm giác ấm nóng rất sinh động, dường như rõ ràng thái quá.
Hứa Linh nhắm mắt lại, lông mi khẽ run rẩy.
...!Cứu mạng, thế này thì khó quá rồi, bọn họ sẽ ôm nhau ngủ cả một buổi tối sao?
Hứa Linh cố gắng ngó lơ hơi thở ấm áp phả vào gáy và trọng lượng cánh tay khoát lên người mình, nhưng không thể lơ đi phản ứng sinh lý nào đó của bản thân.
"Cậu ôm tôi làm gì?"
Hứa Linh nhỏ giọng hỏi, dái tai nóng lên.
"Thói quen thôi." Tạ Trạch Duyệt hơi run hỏi: "Cậu phản cảm lắm hả?"
"Không phải.
Cậu...!Có thể dịch ra một chút không?"
Giọng Hứa Linh hơi khàn.
"Hả?"
Tạ Trạch Duyệt nói một câu bằng giọng mũi, một lát sau, ngón tay dài của hắn khẽ nhúc nhích, nói: "Ôm thế này cậu không thoải mái hả?"
Hứa Linh ừ một tiếng.
Tạ Trạch Duyệt lùi về sau một chút, buông lỏng cậu ra, dịu giọng nói: "Xin lỗi."
Hứa Linh chậm rãi thở phào một hơi.
Tạ Trạch Duyệt lại hỏi cậu một câu: "Không thoải mái ở đâu?"
Hứa Linh đỏ mặt, không đáp.
Lát sau cậu mới tìm bừa một lý do: "Tôi...!Sợ lạnh."
Cậu nói